Pair of Vintage Old School Fru
Cô dâu bỏ trốn

Cô dâu bỏ trốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323681

Bình chọn: 8.5.00/10/368 lượt.

g sống cùng nhà.

Khoa tập trung vào suy nghĩ quá nên chỉ một chút xíu nữa thôi là anh chàng đã vượt đèn đỏ. Khoa vội vã phanh gấp thắng xe lại, chiếc xe ngừng đột ngột nên giật cục về phía trước. Đầu của Dung đập bốp vào cửa kính xe. Cô nàng giật mình tỉnh giấc. Cô ta nheo mắt rồi mở mắt ra dần dần. Dung nhìn sang bên đường rồi nhìn Khoa. Cô ta ngại ngùng hỏi.

_Anh đang đưa em đi đâu đây…??

Chiếc xe đưa Vân và Duy về khách sạn. Không khí ở khách sạn lúc nào cũng tấp nập người ra người vào. Khách sạn của Duy lại là khách sạn hai sao nên người càng đông hơn, Vân ngán ngẩm nói.

_Anh có thể cho tôi về phòng trọ của mình được không. Sống ở đây tôi thấy mình không quen lắm. Nhân viên của anh nhìn tôi và đối xử với tôi trân trọng và cung kính quá, tôi cảm thấy ngại ngùng khi tiếp xúc với họ….!!

Duy bước xuống xe anh chàng nói.

_Đây không phải lí do cho cô viện cớ để không phải sống ở đây. Không lẽ cô muốn lôi luôn cả bố mẹ và ông nội của cô về căn phòng trọ chật hẹp đó. Cô chịu khổ một mình được, cô còn muốn họ chịu khổ cùng cô nữa hay sao. Cô làm như thế thì hơi ích kỷ đó, đừng vì sự ích kỷ và lòng tự trọng của bản thân mà làm tổn thương đến người thân của mình…..!!

Vân bật cười thích thú, con nhỏ vặn lại Duy.

_Anh khuyên tôi được như thế tại sao anh lại không khuyên bản thân và động viên anh đi. Tôi thấy người có lòng tự trọng và thất vọng là anh mới đúng. Không phải anh đã sống hơn 18 năm qua trong buồn chán vì phải sống theo ý của người khác hay sao. Anh hãy thử một lần làm những gì mà anh thích xem sao. Lúc đó anh mới hiểu hết được ý nghĩa của hai từ “tự do” là gì….!!

Con nhỏ nheo mắt nói tiếp.

_Cố lên nhé anh bạn thân yêu….!!

Vân bước xuống xe, con nhỏ cười khì khi nhìn thấy khuôn mặt hơi nhăn lại của Duy. Vân đánh rơi hộp diêm xuống ghế xe lúc nào không hay. Con nhỏ không biết nên cứ thế bước đi. Có lẽ Vân đã đánh rơi nó khi con nhỏ ngủ gật ở trên xe.

Duy dơ bàn tay phải lên đầy đe dọa. Anh chàng trừng mắt nói.

_Cô mà còn dám ăn nói với tôi bằng cái giọng dạy đời đó một lần nữa là chết với tôi. Bây giờ tôi nói cho biết khi nào đi chơi riêng với tôi cô có thể ăn nói thế nào tùy thích nhưng khi ở đây, trước mặt bố mẹ, ông nội và mẹ của tôi cô phải tỏ ra tôn trọng tôi. Cô đã hiểu những gì mà tôi nói chưa hả….??

Vân kinh ngạc, con nhỏ không ngờ tên này lại điên khùng như thế. Vân nghĩ.

_Tại sao hắn ta phải đóng kịch với mọi người, trong khi hắn chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành mà thôi. Hắn phải tỏ ra lạnh lùng và nghiêm khắc với mọi người xung quanh làm gì trong khi với mình hắn lại trở thành một đứa trẻ. Hắn coi mình là gì chỉ là một con nhóc hay là một con nhỏ dễ dãi nên hắn mới cho mình biết hắn thực sự là ai. Nhưng mà thôi, mình đã hứa làm bạn với hắn, hắn muốn làm gì hay yêu cầu gì thì mặc xác hắn. Mình mà ý kiến ý cò gì nữa chắc lại bị ăn đánh cũng nên…!!

Vân chán nản đáp lại lời của Duy.

_Tôi biết rồi, anh khỏi cần phải nhắc. Anh cũng nhớ phải thực hiện đúng những gì mà anh nói với tôi đấy. Nếu không tôi sẽ là người hủy giao ước trước, lúc đó anh đừng có trách hay oán giận gì tôi…!!

Duy không nói gì. Anh chàng quan sát vẻ mặt phụng phịu và trong sáng của Vân. Duy phì cười nói.

_Tôi sẽ làm những gì mà tôi muốn. Vì khi ở đây, tôi là người ra lệnh chứ không phải là cô. Nếu cô muốn nói gì hay yêu cầu gì, cô phải hiểu bây giờ chúng ta là vợ chồng nên cô phải tôi trọng tôi một chút….!!

Vân sờ tay vào túi áo khoác của Duy. Con nhỏ giật mình vì không tìm thấy hộp diêm đâu. Vân vội vàng mở cửa xe. Con nhỏ quan sát xung quanh từ ghế xe đến gậm ghế nhưng không thấy bóng dáng của hộp diêm đâu cả.

Duy thấy Vân đang lục tìm một cái gì đó. Anh chàng tò mò hỏi.

_Cô đánh rơi gì à…??

Vân vừa tìm vừa nói.

_Tôi đánh rơi mất hộp diêm ở trong xe mất rồi. Tôi không nhớ là tôi để nó ở chỗ nào nữa. Có khi nào tôi đánh rơi ở nhà hàng đó khi tôi bước lên xe hay không….??

Duy thấy Vân quý và tiếc một hộp diêm bình thường đến nỗi lục tung mọi thứ ở trên xe như thế. Anh chàng khuyên.

_Cô không cần phải tiếc hộp diêm đó như thế đâu. Nếu cô cần tôi có thể cho người đi mua hộp khác cho cô …!!

Con nhỏ không nghe lời khuyên của Duy mà vẫn tiếp tục tìm. Vân giải thích.

_Anh chẳng hiểu gì cả. Dù nó chỉ là một hộp diêm bình thường nhưng cái gì thuộc về kỉ niệm bao giờ cũng quý và đáng trân trọng hơn vàng bạc gộp lại….!!

Vân chán nản và hơi thất vọng vì tìm mãi mà không thấy. Con nhỏ ngồi bệt xuống cái ghế xe bên cạnh. Duy an ủi.

_Cô đừng lo lắng quá, tôi nghĩ nó chỉ quanh quẩn ở đâu đây thôi. Bây giờ cô cứ đi nghỉ đi, có gì sáng mai chúng ta tìm tiếp….!!

Trời tối làm cho mọi thứ ở trên xe mờ ảo nên con nhỏ không nhìn được gì nhiều. Vân đành nghe lời của Duy. Con nhỏ bước xuống, đóng nhẹ cửa xe ô tô lại. Vân thở dài nói.

_Tôi hy vọng sáng mai tôi có thể tìm thấy nó. Tôi định làm một con hạc bằng diêm thế mà nó lại rơi ở đâu mất….!!

Duy đút hai tay vào túi quần, anh chàng muốn nắm tay của Vân nhưng lại ngại. Duy không được tự nhiên lắm khi trở về khách sạn, anh chàng vẫn chưa sẵn sàng cho mọi người ở đây bi