Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326580

Bình chọn: 8.5.00/10/658 lượt.

g lá bùa được đem về từ đền thờ thần Kalăm.

– Thầy ơi. – Kăply như không chịu đựng nổi nữa, nó kêu lên bằng giọng đau khổ – Tại sao thầy lại làm thế hả thầy? Thầy cũng biết nếu lão Ôkô Na sổng ra thì tai họa khôn lường…

Thầy Akô Nô ngước mắt nhìn sang chỗ Kăply đứng, giọng đượm bâng khuâng:

– Ta có muốn thế đâu. Mà có lẽ không ai trên đời này muốn khống chế lão Ôkô Na bằng ta, vì lão chính là sản phẩm ngu ngốc của ta.

Tới đây, giọng thầy chùng xuống:

– Nhưng tối hôm qua ta không thể không làm theo yêu cầu của lão…

– Con không hiểu tại sao thầy có thể nhân nhượng một chuyện như thế…

Kăply lại ré lên bất bình nhưng thầy Akô Nô đã buồn bã cắt ngang lời nó:

– Đơn giản thôi, K’Brêt. Chẳng qua là ta đang mắc lão già chết tiệt đó một món nợ.

– Một món nợ? – Lần này thì không chỉ Kăply mà cả đống cái miệng cùng kêu lên, nhất là cái giọng thảng thốt của Păng Ting.

– Chắc bọn ngươi cũng còn nhớ trước đây ta đã hạ mình cầu xin lão hóa ra con basilic để hút nọc độc cho K’Brêt. Để đánh đổi lại, ta buộc phải hứa sẽ làm cho lão một chuyện khi nào lão yêu cầu. Hừ, bộ bọn ngươi tưởng lão già khả ố đó chịu cứu sống K’Brêt là do lão động lòng từ bi sao.

Vẻ mặt tức tối của Kăply như bị ai lấy giẻ chùi sạch. Quai hàm nó trễ xuống, cứng đờ đến mức muốn thốt một lời xin lỗi thầy Akô Nô nó cũng không sao nói ra được.

Thầy N’Trang Long đang khoái chí vì đã có thể xoắn được một lọn râu cằm, tươi cười lên tiếng:

– Tất cả những gì anh vừa kể, tôi đều đã nghĩ tới, anh Akô Nô. Và thiệt là ngu ngốc nếu như có ai đó phiền trách anh về chuyện tối hôm qua.

Khi nói câu này, vẻ mặt thầy N’Trang Long tỉnh queo, cũng không hề liếc mắt về phía bọn trẻ nhưng Kăply vẫn thấy nhột nhạt như có ai cù vào nách nó. Cũng may là thầy Akô Nô nói tiếp theo ngay:

– Cảm ơn ông về câu nói đó, ông N’Trang Long. Tôi cũng cảm ơn ông cả về chuyện ông và… và… – Chỗ này, thầy Akô Nô ngắc ngứ mất một lúc mới có thể nói tiếp được – và… cô ta đã đến kịp lúc, nếu không chắc đã xảy ra chuyện nghiêm trọng rồi.

Khi nhắc đến Păng Sur, gương mặt thầy Akô Nô trông rất kỳ cục, vẻ bẽn lẽn và xấu hổ in trên mặt một đứa bé mười tuổi càng khiến thầy nom buồn cười không thể tả.

Thầy nói, và lấm lét nhìn quanh, vừa mong vừa không mong Păng Sur lên tiếng.

Bọn Kăply cũng hồi hộp không kém gì thầy. Cả bọn nín thở nhìn nhau, rồi nhìn ra bốn phía, tai dỏng lên như những chiếc bẫy rình mồi.

Thầy N’Trang Long chừng như cũng hiểu tâm trạng của người đồng nghiệp. Mặc kệ thầy Akô Nô cảm ơn cảm iếc, thầy một mực làm thinh, vờ như không nghe thấy, cứ tỉnh bơ mân mê chòm râu cằm như thể trên đời không có chuyện gì đáng để làm nữa, tin rằng một khi thầy vừa điếc vừa câm đột ngột, Păng Sur không thể không trả lời.

– Anh không phải cảm ơn chúng tôi, anh Akô Nô. – Cuối cùng, mọi người thở phào khi nghe Păng Sur dịu dàng lên tiếng, giọng của cô vang lên từ một chỗ lơ lửng nào đó, nghe thật ôn nhu – Chỉ vì an nguy của xứ Lang Biang mà anh phải buộc lòng rời khỏi ngọn núi của mình. Riêng điều đó thôi đáng để chúng tôi biết ơn anh rồi. Nếu anh không cảnh báo về sự kích động của Ôkô Na khi cảm nhận được thần chú kim cương đang ở trong tay trùm Hắc Ám, có lẽ xứ này đã xảy ra nhiều chuyện đau lòng…

Thầy Akô Nô hoàn toàn không ngờ Păng Sur không hề trách móc gì thầy về chuyện đã lỡ tạo ra lão Ôkô Na hắc ám, lại dành cho thầy những lời lẽ vô cùng đẹp đẽ. Thầy xúc động quá, chỉ nấc lên được vài tiếng “Cô… cô…” rồi ngồi bệt xuống đất, bưng mặt khóc hu hu một cách ngon lành. Nhìn thầy nước mắt nước mũi tèm lem, bọn Kăply lần thứ hai đưa mắt nhìn nhau: trong khoảnh khắc đó đứa này đều thấy đứa kia đang thừa nhận qua ánh mắt của mình rằng thầy Akô Nô rõ ràng đang trên đường trở thành một đứa trẻ, nếu không muốn nói thầy đã là một đứa trẻ từ lâu.

Nhưng bọn trẻ không có thì giờ để khám phá về thầy Akô Nô lâu hơn. Một vệt gì đó giống như một cánh chim đen bay vụt qua bên cạnh thầy vẫn đang mê man tắm mình trong tiếng khóc.

Khi bóng đen lướt ra xa, mọi người sửng sốt nhận ra đó là ông K’Tul, lúc này đang ôm chặt chiếc hộp kim loại vừa đoạt được trong tay thầy Akô Nô.

Bị sự kinh ngạc chẹn ngang họng, chưa ai kịp mở miệng, một tràng cười sang sảng từ trong rừng đã cất lên:

– Ha ha ha… ha… ha… haaaaaa….

Từ sau những bụi cây, giáo chủ Ama Êban thúc cọp đi ra, thấp thoáng phía sau là mái tóc rối nùi của họa sĩ Yan Dran.

– Yan Dran và Êmô, bây giờ thì các ngươi không thể trách là ta đoạt lấy báu vật từ tay chiến binh giữ đền nữa chứ? – Ánh mắt đắc thắng của vị giáo chủ quét qua mặt hai người thuộc hạ.

Êmô ấp úng:

– Giáo sư Akô Nô là chiến binh giữ đền đời thứ nhất, thưa ngài.

– Chiến binh giữ đền đời thứ nhất thì chẳng liên quan gì ở đây. Ha… ha… ha…

Ama Êban lại buông ra một tràng cười dài. Lão phấn khích đến nỗi không nhớ ra Nhị tiên và chủ nhân núi Lưng Chừng người nào cũng có thể đoạt lại báu vật trên tay đám người của lão dễ như bỡn.

Thái độ của lão Ama Êban khiến Nguyên nổi nóng:

– Có liên quan gì hay không tốt nhất ông nên hỏi thẳng thầy Akô Nô.

Khi nói như vậy, Nguyên rõ ràng muốn


XtGem Forum catalog