XtGem Forum catalog
Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326673

Bình chọn: 7.5.00/10/667 lượt.

nữa. Người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười nhìn Nguyên cất giọng dịu dàng:

– Đừng sợ, con. Bọn ta đã đến đây rồi.

Người đàn ông có khuôn mặt dữ tợn hất bộ râu quai nón về phía Nguyên, nheo mắt nói:

– Nhóc mày là chiến binh giữ đền sao đánh đấm giống như con mèo ướt thế hả?

– Cả bọn ngươi chốc nữa cũng vậy thôi. Đừng có đứng đó mà huênh hoang.

Balikem hừ giọng và quay sang Buriăk và Hắc tinh tinh:

– Bọn ngươi lùa hết đám này vào một chỗ cho ta. Giết luôn càng tốt. Cho bọn chúng lần này xuống sống ở hồ Ma luôn.

– Dì ơi!

Nguyên chỉ đủ thì giờ kêu lên hai tiếng, vừa kịp thấy bà Ka Lên quay bộ mặt đẫm nước mắt về phía mình và vẫy tay, những luồng khói đen phun ra từ tay áo bọn Hắc tinh tinh đã gần như che lấp hết tầm nhìn.

Đến khi nhác thấy bàn tay máu của Buriăk vọt lên không thì Nguyên thấp thỏm biết rằng một trường ác đấu đã bắt đầu. Nhưng nó không còn tâm trí đâu để lo lắng cho bọn người vừa trở về từ hồ Ma.

Trước mặt nó, tấm màn trong suốt lại hiện ra quanh người Balikem và thiệt tình mà nói, tất cả những gì nó mong muốn trong lúc này là làm sao giữ được tính mạng chứ không hy vọng gì bảo vệ được báu vật trong người.

– Đánh đi, con.

Bà Êmô nghiến răng giục, biết rằng Nguyên không có cách nào trốn chạy được nữ hộ pháp của phe Hắc Ám.

Nguyên thậm chí không có thì giờ để gật đầu. Thoáng thấy bốn con vật của Tứ bất tử hả họng phun sương, nó liền chĩa tay về phía Balikem, vừa niệm chú vừa nhắm tịt mắt, căn cứ vào bộ tịch đó có thể đoán là nó không đủ can đảm nhìn thấy cái chết của chính mình, nếu chẳng may nó bị banh ta lông bởi thần chú của Balikem.

Nguyên nghe rõ tiếng ì ầm dội lên trong tai, nhưng không lớn lắm, nghe như tiếng sấm vọng tới từ chân trời xa. Nó cũng không nghe thấy tiếng cây gãy, đá bay tứ tán và nhất là nó ngạc nhiên thấy mình không bị ngã lăn ra.

Nguyên mở bừng mắt và vật đầu tiên nó trông thấy là một chiếc mống màu lam. Chiếc mống xoắn chặt lấy quả bóng của Balikem, từ màu lam thoắt đã biến sang màu cam, lại đột ngột chuyển thành màu tím, như thể muốn nhuộm tấm màn trong suốt kia thành một quả bóng đủ màu.

– Thần chú cầu vồng! – Nguyên kinh ngạc máy môi.

– Đại tiên ông Mackeno! – Tiếng Balikem la lên thất thanh bên trong quả bóng – Tại sao ngài lại nhúng tay vào chuyện này?

Đáp lại tiếng thét của hữu hộ pháp Hắc Ám chỉ là tiếng gió rì rào, và luồng sáng tím từ trong rừng bay ra càng lúc càng rực rỡ.

– Ngài…

Balikem lắp bắp, vừa cố chống chọi lại luồng sáng lúc này đã đổi sang màu vàng.

Cả Nguyên lẫn bà Êmô đều đứng ngây ra trước diễn biến bất ngờ này.

Bà Êmô bấu những ngón tay vào cán quạt để đè nén cơn kích động, miệng lảm nhảm như người mộng du:

– Thế là ngài đã vượt qua lời nguyền…

Nguyên đứng bên cạnh, nghe tiếng được tiếng mất, như có như không. Nó mải nhìn Balikem lồng lộn trong quả bóng, không hiểu sao quả bóng chưa chịu phát nổ.

Bất thần Balikem ré lên tức giận, như để giải đáp thắc mắc trong đầu Nguyên:

– Chường mặt ra đi! Ngươi không phải là Đại tiên ông Mackeno!

Một bóng người nhỏ thó bay ra từ sau những bụi cây, luồng sáng chói lọi vẫn không ngừng tuôn ra từ tay áo.

– Ra là nó!

Nguyên thở hắt ra, ngạc nhiên sao mình không nghĩ đến Đam Pao ngay từ đầu. Có lẽ vì thần chú cầu vồng của thằng nhóc bữa nay so với lần nó đánh nhau với Buriăk đã khác đi nhiều. Trước đây, Đam Pao không tài nào chống cự nổi bàn tay máu của Buriăk, nhưng hôm nay nó có thể đánh ngang tay với Balikem, thậm chí còn khiến ả hết sức lúng túng trong khi trình độ pháp thuật của Balikem rõ ràng là cao hơn Buriăk rất nhiều.

– Ngươi là gì của Mackeno? – Tiếng Balikem vang lên đầy nghi ngại.

– Chẳng là gì hết.

Đam Pao đáp gọn lỏn, miệng liên tục niệm chú, lần này luồng sáng từ tay nó đã hiện đủ bảy màu, giống như một chiếc mống vắt ngang đấu trường, trông vô cùng đẹp mắt.

– Hay lắm. – Balikem rít lên – Nếu vậy thì ta không kiêng dè gì nữa.

Cùng với tiếng nói, Balikem vung cả hai tay ra phía trước. Mọi người chỉ nghe một tiếng “bụp” khe khẽ vang lên và bầu trời lập tức nổ ra một cơn bão màu sắc như thể có ai đang cao hứng đốt cả dãy pháo bông.

Ở bên kia, trận chiến giữa đám người của bà Ka Lên và bọn Buriăk cũng dừng lại. Khi trận mưa ánh sáng kết thúc, mọi người nhìn thấy Đam Pao và Balikem đang ngồi xẹp như hai miếng giẻ ướt, mặt mày trông y hệt hai quả táo khô.

Bà Êmô và Nguyên hối hả lao tới chỗ thằng nhóc.

– Có sao không con? – Bà Êmô đặt tay lên đầu Đam Pao, giọng lo âu.

– Không sao, thưa dì. – Đam Pao phì phò đáp.

Nguyên ngồi thụp xuống cạnh thằng nhóc, cụng đầu vào tai nó:

– Dạo này mày lên tay quá há?

Đam Pao không đáp, hai mắt vẫn nhắm nghiền. Nguyên nhìn thằng nhóc, đoán nó bị tổn thất không ít năng lượng sau khi đụng độ với thần chú La sát của Balikem.

– Đam Pao giỏi đến thế cơ à?

Tiếng bà Ka Lên cất lên sau lưng khiến Nguyên ngoảnh đầu lại:

– Nó được Đại tiên ông Mackeno trực tiếp truyền thụ pháp thuật, thưa dì.

Bà Ka Lên lắc đầu:

– Mackeno có thể dạy cho Đam Pao thần chú cầu vồng nhưng không thể giúp nó đạt tới một năng lượng pháp thuật như vậy được.

Nguyên huých cù