
chủ được hành vi của mình.
Đôi mắt thầy Haifai bắt đầu đong đưa và cả lớp đều nhận thấy cả Amara lẫn Y Đê có hiện tượng giống như vừa chích nọc con macorana, trông tụi nó có vẻ ngất ngây, mí mắt từ từ sụp xuống như sắp sửa rơi tõm vào giấc ngủ.
Trong khi tụi bạn chờ đợi Amara và Y Đê đổ gục ra sàn và cất tiếng ngáy khò khò thì hai đứa bỗng mở bừng mắt ra, đột ngột tỉnh hẳn. Giống như những kẻ đang mắc kẹt trong giấc mơ bỗng thoát ra được, Amara và Y Đê vươn vai ngáp một cái thật dài rồi lật đật nhìn quanh, ánh mắt sáng lấp lánh.
Rất nhanh, và không hề có dấu hiệu báo trước, Amara phóng lại chỗ thằng Lung ngồi và trước vẻ ngạc nhiên cùng cực của tụi bạn, nó giật lấy cuốn sách trên tay thằng này, đem lại đặt trên bục cửa sổ, xong rút một chiếc giày dưới chân đè lên cuốn sách. Rồi với một chân mang giày một chân không, Amara nhảy lò cò một vòng quanh lớp rồi leo lên bục cửa sổ ngồi cạnh cuốn sách, mặt ngây ra, đã trở lại dáng điệu của kẻ không còn thần trí.
Thằng Y Đê còn khùng hơn. Nó không chạy nhắng lên như thằng Amara, chỉ đứng giữa lớp, lắc người như điên. Y Đê lắc người mỗi lúc một nhanh, vừa lắc vừa la om sòm:
– Ta là chai bia, sao chưa sủi bọt? Ta là chai bia, sao chưa sủi bọt?
Lúc bình thường, Y Đê không thể lắc lư lâu như thế. Mà cũng không đứa nào trong lớp có thể làm được điều phi thường đó. Nhưng Y Đê cứ lắc mãi. Dĩ nhiên động tác chậm dần và đến một lúc không còn là lắc nữa mà nó xiêu vẹo giống như người say rượu và tiếng la đã biến thành tiếng thều thào:
– Ta là… chai… bia…, sao… chưa… sủi bọt…?
Thiệt ra thì lúc này miệng thằng Y Đê đã sủi bọt nhưng chính nó không hề nhận thức được.
Tụi bạn quan sát Amara và Y Đê bị thôi miên, biết hành động quái gở của hai thằng này là do thầy Haifai sai khiến nhưng đứa nào đứa nấy vẫn thấy lưng nổi đầy gai ốc.
Thầy Haifai chấm dứt cuộc kiểm tra đầy ấn tượng bằng cách túm Amara và Y Đê mỗi đứa một tay và nhìn sâu vô mắt tụi nó, nghiêm giọng ra lệnh:
– Nhìn thẳng vô mắt ta!
Amara và Y Đê lập tức làm theo, miệng vẫn còn nở nụ cười ngờ nghệch.
Kăply chăm chú theo dõi cảnh tượng trước mặt, bụng run lên khi nghĩ tới ánh mắt của con chim đầu rìu hôm trước. Và như một đám mây đen, câu chuyện về thám tử Eakar bất chợt hiện ra lởn vởn trong đầu nó. Trong một thoáng, Kăply thấy tim mình như bị ai bóp chặt. Thầy Haifai chỉ dùng thuật thôi miên phổ thông mà hiệu quả đã ghê gớm đến thế, nếu nó và Nguyên trúng phải tà thuật của Balikem thì tai họa sẽ không biết đâu mà lường.
Lúc này, vẻ đờ đẫn trên mặt Amara và Y Đê đã biến mất. Vừa khôi phục lại thần trí, Amara đã vùng khỏi tay thầy Haifai. Nó nhích ra xa, nhìn thầy bằng ánh mắt ngờ vực:
– Thầy đã làm gì con?
– Ta chỉ biểu trò làm vài chuyện vặt vãnh thôi mà, Amara. – Thầy Haifai cười khục khục – Chẳng hạn như ta thì thầm với trò rằng mang một chiếc giày luôn luôn tốt hơn là mang hai chiếc giày và thiệt hên cho ta là trò đã ngu ngốc nghe theo.
Trong khi Amara cúi phắt xuống chân, tới lượt Y Đê réo lên bằng giọng của người mới ốm dậy:
– Còn con?
– Trò hả? – Thầy Haifai cười hề hề – Trò thì ta gieo vào đầu ý nghĩ rằng trò là một chai bia nhưng là một chai bia dỏm. Bia gì mà hổng biết sủi bọt. Thế là trò cố làm hết cách để chứng minh trò cũng có thể sủi bọt không kém bất cứ một chai bia xịn nào. Và nói chung là trò đã làm rất tốt, Y Đê à.
Nhìn thằng Y Đê đưa tay quẹt mép, thầy nhún vai, giọng đột nhiên cáu kỉnh:
– Trước khi tụi bay về chỗ, ta nói thiệt là tụi bay giống đồ cóc nhái hết sức. Ta giảng khô cả cổ mà tụi bay chẳng tiếp thu được cái con khỉ gì hết. Nếu tụi bay không chăm chỉ luyện tập, buổi học tới đây ta sẽ khiến tụi bay chạy ra giữa sân làm trò cười cho cả trường cho coi.
Nạn nhân kế tiếp của thầy Haifai là thằng Hailibato.
– Hailibato, trò phải thận trọng đó. – Thầy Haifai nhìn chăm chăm gương mặt tròn quay của thằng này khi hai thầy trò đứng đối diện nhau trước tấm bảng – Ta nói trước, ta sẽ bắt trò tự bạch. Đây là trò chơi ưa thích của đám phù thủy ở Cục an ninh khi tra khảo phạm nhân, có hiệu quả tương tự như bùa Chống nói dối. Trò ráng mà dùng thần chú Rèm cửa sổ để chống lại đi.
Ngay từ khi chứng kiến Amara và Y Đê bị thuật thôi miên sai khiến, Hailibato đã cẩn thận nhẩm đi nhẩm lại cách vận dụng thần chú Rèm cửa sổ đến sái quai hàm và nó nghĩ là nó sẽ không rơi vào trường hợp của hai đứa lên trước.
– Dạ, con sẽ cố, thưa thầy. – Nó gật đầu, đáp một cách tự tin, không thèm tránh ánh mắt của thầy Haifai.
Lần này, thầy Haifai hỏi lớn và cả lớp đều nghe rõ cuộc đối đáp:
– Trò Hailibato, trò học tại trường nào?
– Trường Đămri, thưa thầy.
– Tốt lắm, thế trò học lớp nào?
– Lớp Cao cấp 2, thưa thầy.
– Giáo viên dạy trò tên gì?
– Giáo sư Haifai, thưa thầy.
Tới đây, thuật thôi miên của thầy Haifai bắt đầu phát huy tác dụng và thằng Hailibato đã bắt đầu mơ màng. Nó không buồn lễ phép “thưa thầy” trong từng câu nữa.
– Môn thể thao ưa thích của trò?
– Ăn.
– Thế món ăn yêu thích của trò là gì?
– Tất cả các món.
– Con vật yêu thích của trò?
– Tất cả những con vật ăn được.
Ở dưới lớp b