Polaroid
Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327684

Bình chọn: 7.5.00/10/768 lượt.

g dòng chữ đó là một phụ nữ.

Kăply không rời mắt khỏi hai bím tóc của nhỏ bạn, thờ ơ nói, bụng đang nghĩ cách làm sao rủ Mua đi chơi:

– Ba bạn đâu có nhìn thấy người đó.

– Ba tôi có thể phân biệt được qua giọng nói.

Kăply nhún vai, chỉ mong đề tài này qua phứt cho rồi:

– Nhưng hắn là nam hay nữ thì có gì quan trọng?

– Rất quan trọng, K’Brêt – Nguyên nghiêm giọng – Nếu là nữ, người đó có lẽ là hữu hộ pháp Balikem.

Câu nói của Nguyên khiên Kăply thốt rùng mình. Như người thình lình bị đá rớt trúng đầu, nó dáo dác nhìn quanh:

– Ý mày muốn nói Balikem đang lảng vảng đâu đây?

– Qua lời kể của Eakar thì ả đã đến đây lâu rồi. – Nguyên đáp và dứt một sợi tóc.

Mua lo lắng:

– Theo mình thì hai bạn…

– Mua đừng lo. – Nguyên thả sợi tóc vào trong gió, khụt khịt mũi – Tôi nghĩ Balikem đến đây không phải để gây hấn với tôi và K’Brêt. Nhiệm vụ của Balikem có lẽ là giám sát lâu đài K’Rahlan và dọn đường cho trùm Bastu quay lại.

– Giám sát lâu đài K’Rahlan? – Mua tròn mắt – Thế sao bạn…

Một lần nữa Nguyên ngắt lời nhỏ bạn:

– Cái mà Balikem quan tâm không phải là tôi và K’Brêt mà là báu vật gì đó đang được cất giấu trong lâu đài.

– Báu vật gì vậy há? – Mua chớp mắt, nhớ đến lần đụng độ trùm Bastu và tả hộ pháp Balibia trong khu rừng hôm nọ. Bữa đó, trùm Hắc Ám đã tìm mọi cách dò hỏi Nguyên về chuyện này nhưng rõ ràng chính Nguyên và Kăply cũng không biết đó là báu vật gì.

Păng Ting và K’Tub kéo tới khiến dòng suy nghĩ trong đầu Mua bị đứt ngang và chỉ nối lại khi cả bọn rảo bước trên đại lộ Brabun. Dĩ nhiên Mua luôn tin vào sự suy đoán của Nguyên nhưng ngay cả như vậy, nó vẫn cảm thấy lòng hồi hộp không yên. Nếu Balikem quanh quẩn ở lâu đài K’Rahlan, không ai có thể quả quyết là Nguyên và Kăply không gặp nguy hiểm. Với năng lượng pháp thuật hiện nay, Nguyên và Kăply có thể không ngán hữu hộ pháp của trùm Bastu, nhưng điều đáng lo nằm ở bông hoa đỏ trên mái tóc của Balikem. Nếu lơ đễnh nhìn vào bông hoa đó, Nguyên và Kăply rất có thể sẽ rơi vào tình trạng của thám tử Eakar.

Trong khi Mua đang vất vả cố dìm nỗi lo bằng cách nghĩ đến những hạt táo hộ mạng mà Nguyên và Kăply luôn đem theo người thì ở bên cạnh thằng K’Tub cứ thoải mái bô bô:

– Anh Tam nè. Anh thích chị Bolobala thì hổng có gì kỳ lạ, em chỉ ngạc nhiên là tại sao anh lại gửi đăng bài thơ đó trên tờ Tin Nhanh N, S & D. Anh cũng biết tờ báo của Ama Đliê là tờ lá cải số một ở cái xứ này mà.

– Ờ…

Câu chất vấn của thằng oắt khiến Tam đỏ bừng mặt. Nó chỉ ú ớ được một tiếng rồi im bặt, đến bây giờ nó mới đau khổ nhận ra sai lầm của việc đi quá gần thằng nhóc nhiều chuyện này.

– K’Tub! Tờ Lang Biang hằng ngày không có trang thơ. – Nguyên vọt miệng trả lời thay Tam, hy vọng sẽ giúp bộ mặt của thằng này bớt giống mặt trời mới mọc một chút.

Bolobala bữa nay không còn tìm cách chứng tỏ một mình nó có thể chiếm cả một lề đường như hôm qua nhưng không vì vậy mà nó có thể thản nhiên khi thằng K’Tub xí xọn cứ nhắc hoài đến chuyện bài thơ.

Bolobala bước lại gần K’Tub, tươi cười:

– Chị cũng có làm thơ nữa đó, K’Tub.

– Hay quá, chị Bolobala. – Thằng oắt hớn hở – Cũng thơ tình hả chị?

– Không phải thơ tình.

– Không phải thơ tình cũng được. Chị đọc em nghe đi!

– Đây là thơ bạo lực. Thế này nè:

Vì an toàn của bạn

Bạn câm quách cho rồi

Nếu tôi không véo bạn

Tôi không còn là tôi.

Vừa nói, Bolobala vừa chộp lấy vành tai K’Tub, xoắn một cái thiệt mạnh khiến thằng oắt thét lên be be trong khi những đứa khác, kể cả Tam, ôm bụng cười ngặt nghẽo.

oOo

Cũng như hôm qua, trưa nay ông K’Tul giống như người mới ốm dậy. Ông ngồi lừ lừ ở đầu bàn, tờ báo lòe loẹt của Ama Đliê vẫn chặn dưới cùi tay nhưng hai hôm nay ông không buồn làm cái động tác ưa thích là phóng tờ báo bay vèo vèo ngang mặt bàn nữa. Ông phát ốm vì tờ Tin Nhanh N, S & D một lần nữa thất bại thê thảm trong việc chống lại hiệu trưởng N’Trang Long, phần khác tờ báo của Kan Blao đột nhiên xuất hiện trong nhà khiến ông như bị đánh thuốc độc. Ông không có lý do gì để phản đối bà Êmô đặt mua tờ Lang Biang hằng ngày và điều đó càng khiến ông muốn chết quách cho rồi.

Lạ một điều là bọn Kăply nhận ra tụi nó chẳng sung sướng gì trước vẻ ủ dột của ông K’Tul. Tụi nó chỉ khoái mỗi chuyện là không phải vểnh tai nghe ông quảng cáo không công cho Ama Đliê và luôn miệng chửi tụi nó ngu.

Nhưng ông K’Tul mà không gân cổ lên chửi tụi nó ngu thì không còn là ông K’Tul nữa. Ngay cả thằng K’Tub cũng chẳng muốn trêu chọc ba nó khi mà ông không khiêu khích trước.

Tóm lại, bữa ăn diễn ra trong bầu không khí hòa bình đáng kinh ngạc và vào cuối bữa ăn rõ ràng bà Êmô đã nhìn tụi nhóc bằng ánh mắt biết ơn thầm kín.

Suku đâm bổ vào phòng khi Nguyên và Kăply vừa mới lim dim trên tấm nệm lông chim.

– Anh K’Brăk! Anh K’Brêt!

Thằng nhóc gọi giật khiến Nguyên và Kăply gần như bắn người lên khỏi giường.

Trước khi hai ông anh kịp càu nhàu, Suku đã hớt hải tiếp:

– Tấm thẻ hội viên đâu rồi?

– Có chuyện gì vậy, Suku? – Nguyên trố mắt nhìn thằng oắt.

Suku trả lời bằng một câu hỏi:

– Anh biết hôm nay là thứ mấy không?

– Thứ năm.