
và điều gì sẽ xảy ra tiếp theo đó cho hai đứa trẻ Lang Biang thì thiệt tình Nguyên không dám tự nghĩ tiếp.
Tự nhiên, Nguyên nhận ra nó lo lắng cho K’Tub và Êmê hơn là nó tưởng. Nằm trằn trọc một hồi, không thấy pháp sư K’Tul xuất hiện, Nguyên sốt ruột quá. Nó nhỏm người ngồi lên, quay sang Kăply:
– Sao giờ này mà ông K’Tul chưa về hở mày? – Nguyên đảo mắt nhìn ra cửa – Tao chẳng nghe động tĩnh gì cả.
Kăply tỉnh khô nhìn Nguyên qua khóe mắt:
– Vậy càng tốt chứ sao.
– Tốt cái con khỉ.
Trước vẻ mặt ngẩn ra của Kăply, Nguyên cầm tay thằng nhóc kéo mạnh:
– Ngồi dậy đi với tao.
– Đi đâu?
– Qua phòng Êmê và K’Tub.
Miệng Kăply càng lúc càng há hốc:
– Trời đất! Qua phòng tụi nó làm chi?
Nguyên nhấp nhổm như ngồi trên lửa:
– Tao nghi pháp sư K’Tul đang trừng phạt tụi nó.
– Về chuyện thuê Tam phù thủy bảo vệ mày á?
– Ờ.
– Thế sao ổng không phạt tụi mình?
– Sao mày cứ khoái làm kẻ ngu hoài vậy, Kăply? – Nguyên nhăn mặt – Làm sao pháp sư K’Tul có thể trừng phạt tao được khi tao dù sao cũng là chủ nhân của ổng. Hơn nữa, ai lại nỡ đổ tội lên đầu tụi mình – những đứa trẻ được xem là lú lẫn vì bị trúng đòn của Buriăk.
– Ờ há.
Kăply thốt câu ngờ nghệch quen thuộc, rồi sực nhớ ra tình cảnh Êmê và K’Tub đang gặp phải, nó vùng khỏi tay Nguyên, băng băng ra cửa khiến thằng này phải quýnh quíu chạy theo:
– Gượm đã! Đi từ từ thôi, tuyệt đối không được gây ra tiếng động đấy.
Không gây ra tiếng động trên sàn nhà được lát đá hoa cương xét cho cùng không phải là quá khó. Cái khó là làm sao biết được phòng Êmê và phòng K’Tub là hai căn phòng nào trong hàng dãy cửa đóng im ỉm kia.
Nguyên và Kăply chưa ghé qua phòng hai đứa bạn nó lần nào nên đành phải rón rén đến trước từng cánh cửa, áp tai nghe ngóng.
Dọc hành lang dài có đến cả chục căn phòng giống y chang nhau và nằm san sát nhau ở cả hai bên vách, nhưng đi suốt từ đầu này đến đầu kia, Nguyên và Kăply chẳng phát giác ra một tiếng động nhỏ nào. Tiếng la mắng, quát thét lại càng không.
Cuối hành lang tối om om bên trái là một cầu thang dẫn lên tầng lầu trên. Nguyên nhìn Kăply, hất đầu:
– Lên trên kia không?
Ai chứ Kăply thì quá rành thằng-bạn-đại-ca của nó. Biết thằng này chỉ hỏi cho có hỏi, nó bực mình xẵng giọng:
– Muốn lên thì lên, hỏi con khỉ gì.
Dãy lầu phía trên có ít phòng hơn. Cửa chính tất nhiên cũng ít hơn tầng dưới, nhưng rất nhiều cửa sổ hẹp trổ dọc tường và đặc biệt là nằm sát trần nhà như thể cửa thông gió.
Đang dọ dẫm bước, đột nhiên Kăply cảm thấy rờn rợn. Tầng trên và tầng dưới chỉ cách nhau một cầu thang nhưng không hiểu sao nó cảm thấy chỗ này hoang vắng kinh khủng, cứ như nó vừa đặt chân qua một thế giới khác. Và ở cái thế giới âm u bí hiểm này, nó có cảm giác mỗi bước chân lén lút của tụi nó đều bị những cặp mắt vô hình theo dõi từ trong bóng tối.
Kăply run rẩy đi sát vào Nguyên, thì thầm bằng giọng sợ hãi:
– Trên này… ghê… ghê… quá mày.
Nguyên quay lại, đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu cho Kăply đừng lên tiếng. Rồi cũng ngón tay đó, nó chỉ vào một cánh cửa xỉn màu ở bên phải. Cánh cửa không đóng, chỉ khép hờ.
Kăply không hiểu bạn mình muốn nói gì. Nó kê sát miệng vào tai Nguyên, lào thào:
– Êmê và K’Tub ở trong đó hả?
– Không! – Tiếng Nguyên đáp vo ve như muỗi kêu – Trong đó chắc không có ai. Tao và mày vào xem thử.
Kăply tức khắc đờ người ra. Trong bộ mặt xám ngoét của nó, tưởng như Nguyên vừa rủ nó nhảy không dù từ nóc nhà chọc trời xuống đất.
– Rất có thể đây là nhà kho. – Nguyên tiếp tục rù rì bằng cái giọng chính nó cũng khó mà nghe được – Nếu đúng vậy, hai chiếc ghế ngựa vằn chắc được cất ở trong này.
Đối với Kăply lúc này, ba chữ “ghế ngựa vằn” chẳng khác gì một liều đôping cực mạnh.
Như người ngủ mê choàng tỉnh, nó bám chặt tay Nguyên, líu ríu bước đến chỗ cánh cửa hé.
Nguyên rụt rè đẩy cửa, mừng rơn khi không có một tiếng động nào phát ra.
Cũng cẩn thận như thế, lọt vào bên trong, Nguyên lại nhẹ nhàng đóng kín cánh cửa lại, im ru bà rù.
Trong phòng quả nhiên không có người, và căn cứ vào những gì tụi nó đang nhìn thấy thì nơi đây rất có thể là một cái nhà chứa đồ như Nguyên phỏng đoán. Đồ đạc trong phòng khá nhiều, lại toàn những thứ lạ mắt hết sức. Dưới ánh sáng tù mù phát ra từ ngọn đèn nhỏ treo ở tít đằng góc phòng, Nguyên và Kăply tò mò ngắm nghía những con dao cán gỗ cắm trong những cái vỏ bằng vàng khảm hoa văn treo trên vách, những mũi lao nhọn với những cái chuôi có hình thù kỳ dị. Ở bốn góc phòng dựng đứng những chiếc ống trắng hếu như làm bằng xương, phía trên gắn những đầu người tạc bằng gỗ mun với những đôi mắt phát ra tia sáng đỏ.
Chạm vào những đôi mắt đỏ khé đó, Kăply tự nhiên thấy bủn rủn tay chân, ruột gan như trôi tuột đi đâu mất.
Như cảm nhận được sự sợ hãi của Kăply, Nguyên thò tay cầm tay bạn, trấn an:
– Đừng sợ. Đây chỉ là những đôi mắt khảm hồng ngọc thôi.
Sau một thoáng ngần ngừ, hai đứa hồi hộp lần mò vào bên trong, thấp thỏm vượt qua những con ngựa bằng đồng đen to gần bằng ngựa thật đặt khắp nơi, những chiếc lúc lắc bằng mu rùa lủng lẳng trên cột, những chiếc mặt nạ đủ kiểu treo nh