
, Nhảy nhót, Lộn mèo, Té xuống để giúp bà Mên thanh toán mớ quần áo mũ nón của khách thì Kăply thấy Mua đã bắt đầu cười khoe răng sún.
– Ê, cái gì nè?
Bọn trẻ ngoảnh phắt lại khi nghe Păng Ting kêu lên. Và tụi nó vừa kịp nhìn thấy điều gì đã khiến nhỏ bạn ngạc nhiên như vậy: có một vật gì đó vừa rơi ra từ một chiếc áo chùng đang bay lơ lửng trên không.
Như thường lệ, K’Tub giành là đứa đầu tiên cúi xuống nhặt vật đó lên. Cả bọn lập tức nhận ra đó là một tấm thẻ giống như thẻ học sinh. Gì vậy há? Kăply lẩm bẩm và chúi đầu xuống sát hơn nữa.
Tấm thẻ óng ánh màu bạc, không biết làm bằng chất liệu gì. Khi nhìn rõ ba dấu hỏi to tướng màu đen với những nét uốn rất điệu nghệ nằm chính giữa tấm thẻ, ngay bên dưới vắt ngang một dòng chữ nhỏ “Hãy đổi trí thông minh để lấy những đồng vàng”, đứa nào đứa nấy trợn ngược mắt lên.
– Chính nó! – Kăply hét lên đầy phấn khích.
– Có lẽ đây là thẻ hội viên của tiệm Những Dấu Hỏi.
Nguyên vừa nói vừa run run cầm lấy tấm thẻ trên tay K’Tub, lật tới lật lui tò mò ngắm nghía, nhưng ngoài những gì tụi nó đã nhìn thấy, tấm thẻ không có thêm một dòng chữ hay một ký hiệu nào khác.
Kăply nhìn Nguyên, quét mắt lên tấm thẻ rồi lại nhìn vô mặt bạn, nín thở hỏi:
– Có gì lạ không hở mày?
Kăply hỏi cho có hỏi, vì chính nó cũng thấy là tấm thẻ hổng có gì đáng để ý. Nhưng khi nghe Nguyên nói “Không có gì”, Kăply vẫn thấy bụng mình thót lại:
– Không có gì thật à? Thế thì tấm thẻ này có giá trị gì mới được chớ?
– Để vô cửa, K’Brêt. – Bolobala vọt miệng.
– Không đúng. – Lần này người lên tiếng là Mua – Hôm trước tôi và K’Brêt đã lọt vào tiệm Những Dấu Hỏi mà không cần tới tấm thẻ này.
– Ờ, lạ thiệt. – Nguyên nói, thò tay dứt một sợi tóc, tay kia bỏ tọt tấm thẻ vào túi áo.
Mua nhìn tấm thẻ đang nằm đâu đó trong túi áo chùng của Nguyên, giọng phân vân:
– Bạm định giữ tấm thẻ này luôn sao?
– Ờ, tôi nghĩ nếu đưa cho Suku xem tấm thẻ này có thể thằng nhóc sẽ phát hiện ra điều gì đó. – Nguyên cố nặn ra một nụ cười vui vẻ – Khám phá bí mật của cửa tiệm này cũng là điều lý thú đó chớ, Mua.
– Đúng đó, chị Mua. – K’Tub nhảy tưng tưng – Trừ những hội viên có thẻ, hổng ai ở xứ Lang Biang này biết được tiệm Những Dấu Hỏi hoạt động như thế nào. Tụi mình là người đầu tiên biết được cũng hay chứ sao.
Mua cắn môi:
– Nhưng…
– Bạn đừng lo. – Nguyên chép miệng, nhìn thái độ của Mua nó biết ngay nhỏ bạn đang nghĩ gì – Chủ nhân của tấm thẻ này sẽ không nhớ ra mình đánh rớt nó ở chỗ nào đâu.
Bolobala nhìn về phía cánh cửa dẫn xuống nhà bếp:
– Mẹ bạn không lên à?
– Mẹ tôi đang buồn. – Mua cụp mắt xuống, có vẻ như nỗi muộn phiền đang sắp sửa quay lại với nó – Mấy bạn về đi, không cần phải chào hỏi đâu.
Bọn Kăply chưa định về nhưng câu nói của Mua, nhất là nét mặt dàu dàu của Mua khiến tụi nó cảm thấy nếu có hành động nào được coi là tốt nhất trong lúc này thì đó là nên làm theo lời nhỏ bạn. Ngay cả Kăply, dù rất muốn, cũng không nghĩ ra được điều gì hay hơn.
Khác với ông K’Tul, bà Êmô không phải là người giỏi đóng kịch. Nhưng trong bữa ăn chiều hôm đó, bà vẫn làm được một chuyện siêu đẳng là giữ cho nét mặt mình không bị co giật, nhất là mỗi khi lướt mắt qua những đứa trẻ đang ngồi trước mặt bà lại nhớ ngay đến những gì giáo chủ Ama Êban đã nói với bà. Rồi cái cảnh bọn trẻ lẵng nhẵng bám theo người đàn ông đầu trọc và đám phù thủy Cục an ninh nữa, hình ảnh đó đến giờ vẫn đang ghim chặt trong tâm trí bà như những chiếc móc sắt. Hồi chiều, thiệt tình là tụi nó đã làm bà hồi hộp và lo lắng đến phát điên, may mà cuối cùng hổng xảy ra chuyện gì đáng tiếc. Như vậy những gì Tứ bất tử nói nếu không hoàn toàn là sự thật thì cũng chẳng xê xích là bao! Bà Êmô hoang mang nghĩ bụng và đẩy tô canh đến trước mặt bọn trẻ, một động tác mà bà không bao giờ làm nếu không bối rối quá mức, vì vậy trông bà rất không tự nhiên.
– Ăn đi tụi con. Ta nghĩ tụi con nên… – Bà nói và khi phát hiện giọng mình bỗng dưng nghèn nghẹt bà liền ngưng ngang.
– Mẹ ốm hả mẹ? – Êmê lo lắng nhìn mẹ và khi thấy bà đang luống cuống mò mẫm trong túi áo, nó biết ngay là bà chuẩn bị rút khăn tay để xì mũi.
– Ờ không…
Bà Êmô lôi cái khăn ra khỏi túi, hấp tấp đáp lời con gái, bụng tức điên vì không thể nói thẳng ra là ta nhức đầu vì phải phơi mình ra ngoài nắng cả buổi để âm thầm theo dõi và bảo vệ tụi bay. Nếu giáo chủ Ama Êban không dặn bà phải vờ vịt như hổng biết cái con khỉ gì hết thì bà tin chắc bà đã phun tung tóe cơn phẫn nộ ngay giữa bàn ăn rồi.
– Con hổng khoái ăn canh. – Thằng K’Tub bô bô và kéo cái rẹt đĩa thịt khoanh sinh vật nguyên thủy vô sát người như sợ có ai giành mất.
– Con cũng không khoái canh. – Kăply hùa theo và chúi đầu vô đĩa xà lách trộn, không buồn tự hỏi sao nó ăn hoài thứ này mà hổng thấy ngán.
Ở bên cạnh, Nguyên cũng bắt đầu chộp lấy chiếc nĩa, dĩ nhiên để tọng vô họng một thứ không phải là canh. Chỉ có Êmê là nghe lời bà Êmô, nó ngoan ngoãn vục chiếc muỗng vào tô canh bà vừa đẩy tới, mặc dù xưa nay theo như Kăply nhìn thấy thì thiệt sự chỉ có ông K’Tul là người khoái ăn canh nhứt hạng, một phần vì đó là món h