
ng trông chờ sự xuất hiện của thầy Akô Nô, mặc dù nó thừa biết đó là hy vọng hết sức mong manh.
Cho đến khi Nguyên trượt chân té thêm một lần nữa, không biết là lần thứ mấy, người lăn lông lốc, cặp kiếng của Suku văng đi đâu mất trong khi tiếng khè khè gấp gáp của con basilic đã gần như ở ngay sau gáy thì thiệt tình mà nói, Nguyên đã nghĩ rằng nó không còn sống nữa.
Đúng vào lúc Nguyên không còn nuôi nấng một tia hy vọng nào, thậm chí còn đang nghĩ nên tròng bộ mặt nào để đón nhận cái chết thì nó thấy tay nó bị ai đó nắm chặt và người nó thình lình bị nhấc bổng lên.
Thầy Akô Nô? Nguyên reo lên trong đầu và ngước mắt nhìn lên, cảm động muốn khóc khi thấy kẻ đang lôi nó bay trong không là con Chacha. Bây giờ Nguyên mới biết là nó đã té ngay ở nơi bắt đầu cánh đồng hoa và trước mặt nó lúc này là hai con phi mã đang bồn chồn dậm chân thình thịch trên mặt cỏ ra chiều thúc giục.
Trên lưng một con phi mã, Kăply đang nằm vắt ngang. Bằng một sức mạnh phi thường so với thân hình nhỏ thó của nó, Chacha liệng Nguyên lên lưng con ngựa thứ hai rồi nó tự mình nhảy lên ngồi đằng sau Kăply.
Hai con ngựa lập tức cất mình bay lên không, vừa kịp thoát cú mổ đầy giận dữ của con basilic trong tầm một phân không hơn không kém.
Đêm đó, Nguyên bám lấy cổ ngựa, đánh một giấc mê man, không mộng mị. Thoạt đầu, nó không muốn chợp mắt, với niềm tin nếu hai con phi mã cao hứng bay vòng quanh núi Lưng Chừng như kiểu phi thuyền bay quanh mặt trăng, nó sẽ được tận mắt nhìn thấy một hòn núi nằm lơ lửng giữa trời là như thế nào. Nhưng hoặc là nó quá mệt mỏi sau những gì vừa trải qua, hoặc là có một sức mạnh huyền bí nào đó kéo sụp mí mắt nó, Nguyên đi vào giấc ngủ một cách nhanh chóng, hoàn toàn ra ngoài sự nhận thức của nó nhưng phải nói là hết sức thỏa thuê.
Khi Nguyên bị những tia nắng sớm bò trên mặt đánh thức, nó mở mắt ra và sợ đến líu lưỡi khi thấy có người đang nhìn mình mỉm cười.
Thấy nó định nhảy bắn lên, người đó chận tay lên vai nó, cười hì hì:
– Mày làm gì vậy? Tao đây mà.
Phải một lúc Nguyên mới thôi sửng sốt và khi đã hoàn hồn thì đột ngột nó làm một cái chuyện mà không bao giờ nó nghĩ có ngày nó sẽ làm là òa ra khóc. Nó khóc nức nở, khóc ngon lành, vừa khóc vừa rưng rức nói:
– Tiên sư mày, Kăply!
Kăply ôm choàng lấy bạn và đến phiên nó rưng rưng:
Kể tao nghe đi. Tụi mình đang ở đâu? Và tại sao mà tụi mình ở đây?
– Mày… mày… – Nguyên hinh hích – lẽ ra thì mày đã chết rồi… thằng cà chớn…
Kăply đã định trêu bạn, vì thiệt sự thì nó thấy thằng Nguyên bữa nay lạ quá. Đối với Kăply, thằng bạn đại ca của nó mà chịu xì ra nước mắt trông còn hoang đường hơn là con nhỏ trùm sò Păng Ting chịu xì tiền. Nhưng nghe Nguyên nói vậy, mặt Kăply đuỗn ra:
– Mày nói sao? Tao đã chết rồi ư?
Nguyên lấy tay áo quẹt nước mắt lẫn nước mũi, trông nó dơ dáy y như thằng K’Tub nhưng vì đang nóng lòng nghe nó trả lời, Kăply cố dìm câu chế nhạo bằng một tiếng khịt mũi ầm ĩ.
– Mày còn nhớ lúc tụi mình ở thung lũng Plei Mo không? – Nguyên nhìn bạn bằng cặp mắt đỏ hoe, sụt sịt hỏi.
– À, à, nhớ. – Kăply gãi đầu – Nhớ chứ. Lúc đó tụi mình nhìn thấy mấy pho tượng bằng đá.
– Rồi con basilic xuất hiện… – Nguyên nhắc.
– Ờ, đúng rồi, con basilic thình lình hiện ra từ phía sau và rượt theo tụi mình. – Kăply vỗ đùi một cái “bốp”, la lên – A, tao nhớ rồi, nó đã mổ tao một phát đau điếng ngay đùi.
Kăply vén vạt áo lên, ngoái cổ quan sát xem vết cắn nằm ở đâu.
– Đây nè. – Nó xoa xoa tay lên vết thương vẫn còn bầm tím, nhe răng cười – May mà nọc con basilic không độc…
Nguyên nhìn bạn, thở một hơi dài:
– Nghe đây nè, đồ ngốc. Ở xứ Lang Biang có ba thứ tuyệt độc. Đó là nhựa độc của quả hiến sinh, chất độc trong móng rồng Ouroboros và nọc độc của con basilic. Đó là những loại độc không có thuốc giải. Những ai bị con basilic mổ trúng, chỉ có thể kéo dài mạng sống tối đa là một ngày…
– Cái gì? – Kăply lắp bắp, mặt xám ngoét – Hổng lẽ tao sắp chết rồi ư?
– Sắp chết cái con khỉ. – Nguyên mỉm cười – Từ lúc mày bị con basilic mổ trúng đến nay đã gần ba ngày rồi…
Trước vẻ ngỡ ngàng của Kăply, Nguyên từ từ thuật lại những gì đã xảy đến với tụi nó trong mấy ngày qua.
Xếp bằng trên cỏ, Kăply nghệt mặt hả họng nghe, vẻ đăm đăm như đang nghe một vở kịch truyền thanh với vô số những cung bậc và cao trào: hấp dẫn, căng thẳng và rất nhiều bi lụy, nhất là sau cái chết của chính nó. Kăply cố không ngắt lời bạn, che giấu sự ngứa ngáy bằng cách nóng nảy bứt những cọng cỏ trong tầm tay và đến khi Nguyên kết thúc câu chuyện thì quanh chỗ Kăply ngồi chỉ còn là mảnh đất trụi.
– Tao không thể hiểu được tại sao trùm Bastu lại tốt với tao như vậy? – Kăply nhăn nhó vò đầu.
– Nghe tao nói đây, Kăply. – Nguyên nghiêm mặt – Về nguyên tắc, trùm Hắc Ám không bao giờ đối xử tốt với các thành viên của lâu đài K’Rahlan, đặc biệt khi người đó được chọn làm chiến binh giữ đền. Bastu hành động tuy khó hiểu nhưng tất cả đều phục vụ cho những âm mưu thầm kín của hắn thôi.
– Thế mẹ của K’Brêt còn sống à? – Kăply chợt nhớ đến câu chuyện kỳ quái ở hồ Ma.
– Mày cũng biết