XtGem Forum catalog
Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328263

Bình chọn: 10.00/10/826 lượt.

ự vắng mặt của Bolobala không và thầy sẽ phản ứng như thế nào với cái hiện tượng chưa từng xảy ra ở lớp Cao cấp 2 này.

Nhưng Nguyên hoàn toàn thất vọng khi thấy thầy Haifai chẳng tỏ thái độ gì khác lạ trước chuyện lớp học tự dưng thiếu mất một đứa. Thầy quét mắt một vòng khắp lớp, hơi khựng lại một chút ở chỗ ngồi của Bolobala nhưng rồi thầy nhanh chóng lướt mắt qua chỗ khác như thể vừa rồi thầy bị hoa mắt đột xuất nên không thấy gì hết.

Khó mà đoán được tâm trạng trên một gương mặt lồi lõm kỳ cục như gương mặt thầy Haifai, nhưng Nguyên có cảm giác dường như thầy hơi biến sắc khi nhìn về phía chiếc ghế trống của Bolobala, sự thay đổi nét mặt đó chỉ thoáng qua trong tích tắc nên rất khó nhận ra.

– Hôm nay chúng ta học câu Thần chú chiến đấu số 13.

Tiếng thầy Haifai vang lên và lần đầu tiên không có tiếng đập tay hay tiếng dộng bảng rầm rầm đi kèm, nghe lạ hoắc lạ huơ như tiếng ca sĩ hát thô, hổng có dàn nhạc phối âm phối khí gì ráo.

– Thầy bị sao vậy thầy? – Thằng Amara hét lớn – Hôm trước tụi con mới học tới câu thần chú số 7 mà.

– Phải rồi đó thầy. – Hailibato giơ cao cánh tay nung núc, láu táu phụ họa – Bữa nay học câu số 8 mới đúng chớ, thầy.

– Nếu các trò cứ khoái quyết định giùm ta thì ta nói thầy hiệu trưởng cho các trò dạy thay ta quách cho rồi. – Thầy Haifai có vẻ rất muốn gầm lên như mọi lần nhưng có thể thấy rõ là bữa nay thầy cố kềm chế. Và bọn học trò gần như đứa nào cũng dư sức đọc được sự khó chịu trên mặt thầy khi thầy cố giữ cho giọng nói đừng trượt ra ngoài rìa của sự bình tĩnh – Dạy câu số 8, số 13 hay số 25 là quyền của ta, trò nào không đồng ý với cái quyền hạn hiển nhiên đó thì giơ bàn tay nhơ nhuốc của trò lên coi!

Như mọi lần, Amara không coi lời hăm dọa của thầy Haifai ra cái quái gì hết. Nó giơ cao tay, réo om sòm:

– Cô ơi, cô! Thầy dạy lung tung chẳng đâu ra đâu hết mà cô không la thầy một trận hả cô?

– Đồ ngu! – Từ đôi môi đỏ choét của thầy Haifai, một giọng eo éo bực dọc phát ra – Bữa nay ổng dạy tụi bay câu thần chú số 13 là đúng chóc rồi, la cái con khỉ khô!

Amara không ngờ bữa nay sư mẫu của nó phang nó một đòn quá mạng. Mặt thuỗn ra, nó ngơ ngác nhìn quanh một vòng như cố tìm hiểu chuyện gì vừa xảy ra rồi ấm ức buông phịch người xuống ghế trước vẻ mặt hả hê hết chỗ nói của tụi bạn.

– Các trò chống tai nghe cho rõ nè: Thần chú số 13 có tên là thần chú Khăn quàng cổ.

Cái tên của câu thần chú làm Kăply phải nghiến chặt răng để khỏi phá ra cười.

– Các trò đừng tưởng đây là câu thần chú giỡn chơi. – Như đoán được bọn học trò đang nghĩ gì, thầy Haifai khìn khịt mũi, quét cái trán dồ từ phải qua trái rồi từ trái qua phải, cặp mắt sâu hoắm của thầy như đang lục lọi những khuôn mặt xem đứa nào dám phì ra một tiếng cười không đúng lúc – Sau này các trò sẽ phân biệt được thần chú số 13 với thần chú số 10. Thần chú số 10 là thần chú Siết cổ, nhằm đối phó với kẻ địch. Còn thần chú Khăn quàng cổ có mục đích bảo vệ cần cổ của các trò, không cho bất cứ một vật nhọn nào đâm thủng…

– Ai mà khùng đến mức đâm vô cổ mình hả thầy? – Amara vọt miệng thắc mắc, cố tỏ ra cú đòn vừa rồi chưa đủ sức đánh quỵ nó – Nếu muốn giết mình, kẻ địch chỉ cần nện một cú vô đầu mình là xong, việc gì phải mò mẫm đâm vào cổ cho mất công.

– Bạn Amara nói đúng đó thầy. – Y Đê, một thằng nhãi nhỏ thó ngồi sau lưng Amara, xưa nay rất ngưỡng mộ kiểu ăn nói bạt mạng của thằng này nhưng chưa lần nào dám thử bắt chước, bữa nay đánh liều hùa theo – Chọt trúng cần cổ khó hơn đập lên đầu chứ, thầy.

– Đã có thần chú số 16 là thần chú bảo vệ đầu, các trò chưa học tới mà cứ bày đặt dạy khôn…

Những tiếng ầm ĩ từ bên ngoài vọng vào cắt ngang câu nói của thầy Haifai. Như chỉ chờ có thế, bọn học trò lập tức lãng đi, mấy chục ánh mắt đều quay phắt ra cửa, háo hức xem thử chuyện động trời gì đang xảy ra, và khi nhác thấy một lão phù thủy tròn ủng, mắt to mày rậm, tướng mạo dữ tợn như một con mèo thành tinh vừa đi xăm xăm vô sân vừa la hét om sòm, bọn nhóc liền nhảy rầm rầm trên ghế, dồn hết về phía cửa sổ và chen nhau thò đầu ra ngoài, những lời giảng về thần chú chiến đấu trong nháy mắt vứt hết ra khỏi tâm trí.

Lúc bình thường, nếu lớp học nhốn nháo hỗn loạn chỉ bằng một nửa như thế, chắc chắn tấm bảng sau lưng thầy Haifai sẽ đau khổ tang thương với những cú dộng điên cuồng của thầy, tụi học trò cũng đừng hòng mà yên thân, bét nhất những đứa ngồi bàn đầu cũng sẽ phải nín thở suốt ba ngày vì bị hàng lít nước bọt của thầy bắn không thương tiếc vô mặt.

Nhưng lúc này, ngay cả thầy Haifai cũng bị cảnh tượng hoạt náo trước mắt kéo sát ra cửa. Hai bàn tay với những chiếc móng sặc sỡ nắm chặt lại, đầu lắc lư dữ dội, thầy dán mắt chằm chằm vào lão phù thủy quậy, hai chân như cố bám cứng xuống nền nhà để đừng phóng vọt ra bóp cổ kẻ gây rối.

– Con tôi đâu? Con tôi đâu?

Lão phù thủy tiếp tục sải những bước dài làm vạt áo ngắn có diềm sọc sặc sỡ bay tung, tay không ngừng vung vẩy cây gậy ngắn, cứ hét một câu lại đập cây gậy vào không khí một cái “véo”.

Thầy Hailixiro lăn ra từ lớp Cao cấp 1 trong hình dạng một khối tròn tròn