
a. – Mặt thầy N’Trang Long đột nhiên đanh lại – Cái báo động kế bỗng nhiên run lập cập và xẹt lửa tùm lum cho thấy chúng sắp sửa làm một cái gì đó. Cái gì đó chắc chắn là rất bất lợi cho con.
Đột nhiên Nguyên cảm thấy như không thở được nữa. Không khí trong phòng bị nén chặt dưới nỗi sợ hãi khiến ngực nó bỗng nặng như đeo chì. Nó trố mắt ra nhìn thầy N’Trang Long, cố hỏi thật lớn nhưng giọng lại hình như không có chút hơi nào:
– Vậy tụi con phải làm sao hở thầy?
– Ờ, thầy phải nghĩ cách cứu tụi con chứ! – Kăply khiếp sợ ré lên, giọng nó xẵng đến mức không thể coi là tự nhiên – Hổng lẽ thầy kêu tụi con lên đây chỉ với mỗi một mục đích là làm cho tụi con sợ?
Thầy N’Trang Long trả lời hai đứa nhóc bằng cách chậm rãi bước lại ngồi vào bàn. Nguyên và Kăply giương mắt ngó theo thầy một hồi rồi cũng thất thểu quay lại ngồi xuống ghế.
– Ta không có ý định làm cho các con sợ. – Thầy N’Trang Long cất giọng khoan thai, vừa gõ gõ ngón tay lên mặt bàn như để giữ nhịp cho câu nói – Nhưng dù sao thì ta cũng không muốn các con mù tịt về những gì xảy ra chung quanh, đặc biệt là những chuyện có liên quan đến các con.
Kăply vẫn chưa yên tâm hơn chút nào sau câu nói của thầy hiệu trưởng. Nó bứt rứt thò tay lên đầu định dứt tóc nhưng lại sợ đau liền bỏ tay xuống, nhấp nhổm hỏi:
– Hết mù tịt rồi thì tụi con làm gì nữa hả thầy?
Thầy N’Trang Long lim dim mắt:
– Tụi con phải tìm cách đến ngay núi Lưng Chừng. Nói chung là càng sớm càng tốt. Khi đã ăn được quả táo vàng ở đó rồi, bọn sứ giả dưới trướng Bastu sẽ không còn quá đáng sợ với các con nữa.
– Nhưng hổng có ai biết núi Lưng Chừng ở đâu hết thầy ơi! – Kăply kêu lên lo lắng.
– Núi Lưng Chừng hả? Núi Lưng Chừng bao giờ cũng ở… lưng chừng, K’Brêt à.
Thầy N’Trang Long mỉm cười nói và đứng lên:
– Cứ như vậy nha, các con.
Biết cuộc trò chuyện đã kết thúc, mặc dù kết thúc theo cái cách tụi nó chẳng muốn chút xíu nào, Nguyên và Kăply đành phải uể oải nhấc mình lên khỏi ghế.
oOo
Trên đường đi từ văn phòng thầy hiệu trưởng trở xuống sân, những tia lửa của cái báo động kế cứ xẹt ngang xẹt dọc trong đầu Kăply. Nếu mục đích của thầy N’Trang Long bữa nay không phải là làm cho tụi nó sợ thì rõ ràng là thầy đã thất bại hoàn toàn. Từ lúc ra khỏi cửa tới giờ, Kăply luôn hãi hùng với ý nghĩ là mọi nguy cơ đang rình rập từng bước chân của nó và Nguyên; ý nghĩ đó ám ảnh nó dữ dội đến mức nó suýt té mấy lần vì bước hụt cầu thang.
– Mày có nghĩ giống như tao không, Nguyên? – Kăply lên tiếng hỏi, tin rằng vừa đi vừa trò chuyện sẽ đỡ sợ hơn.
– Nghĩ chuyện gì?
– Chuyện thầy Haifai đó…
– Ờ, tao cũng ớn ổng thiệt. Nhưng tao thấy không có lý do gì để cho rằng ổng là người của trùm Bastu.
– Tao thấy ổng có vẻ lấy lòng thầy N’Trang Long. – Kăply ướm lời – Lúc nào ổng cũng tỏ ra căm thù trùm Bastu một cách quá mức cần thiết. Rồi ngó cái cách vợ chồng ổng đối xử với thằng Tam coi. Chỉ những người ở phe bên kia mới có tính khí kỳ quặc như vậy thôi.
– Cho dù tất cả những gì mày nói đều đúng tuốt thì cũng không thể kết luận ổng là người của phe Hắc Ám.
Nguyên vừa đáp vừa nhớn nhác quay đầu nhìn quanh như sợ có ai nghe lỏm cuộc trò chuyện của tụi nó.
Vẻ cảnh giác của Nguyên cho Kăply biết là không nên bép xép một lời nào nữa về đề tài cấm kỵ này nếu không muốn kéo tai họa tới gần.
Từ lúc đó cho đến khi xuống tới sân, cả hai nín khe, lầm lũi và thận trọng đặt chân lên từng bậc thang, bụng tiếc hùi hụi là đã không theo học môn độn thổ để có thể chuồn lẹ cho rồi.
Nguyên và Kăply phóng ra khỏi những căn nhà lợp lá to bản nằm quanh chân tháp với bộ dạng của người bị ma đuổi. Như hai mũi tên, cả hai gần như bay ngang sân trường vắng hoe.
Trong khi tụi nó đinh ninh đám bạn đã ra về hết và đang ngán ngẩm nghĩ đến chuyện chỉ có hai đứa lếch thếch dọc đường Brabun với nhau thì một bóng người quen quen đập vô mắt tụi nó.
Đứng tựa lưng vô cánh cổng phía tây, kế phòng học có lắp cửa kính tím, là một khối tròn tròn khoác áo chùng, cặp sách trễ xuống trên tay, vẻ như đang chờ đợi ai.
– Bolobala! – Chạy gần đến nơi, Kăply kêu lên, ngạc nhiên và mừng rỡ, trong đầu lập tức cháy lên những lời ca tụng phải nói là ngọt ngào hết biết mà con nhỏ này từng dùng không hề dè sẻn để nói về bạn mình.
Bolobala quay lại, toét miệng ra cười, khuôn mặt bầu bĩnh của nó trông rất giống một con mèo vừa vớ được miếng cá rán:
– Chào K’Brăk. Chào K’Brêt.
Dĩ nhiên nếu Kăply không quên những gì Bolobala đã nói về Nguyên thì Nguyên lại càng không thể quên. Nó toét miệng đáp lễ:
– Chào Bolobala. Sao bạn chưa về?
– Tôi đợi hai bạn. – Đôi mày rậm của Bolobala nhướn lên – Thầy Haifai không làm gì hai bạn chứ hả?
– Ờ, không, không. Ổng chỉ dắt bọn mình lên gặp thầy hiệu trưởng thôi.
Bolobala há hốc miệng:
– Hổng lẽ ổng xúi thầy hiệu trưởng đuổi học hai bạn?
– Làm gì có chuyện đó. – Kăply láu táu – Thầy N’Trang Long chỉ muốn cho tụi này xem…
Nếu lúc đó Nguyên không kịp ho lên một tiếng to như sấm thì chắc nụi là Kăply đã phun ra câu chuyện về cái báo động kế lẫn ti tỉ những bí mật khác rồi.
– Xem cái gì hở K’Brêt? – Bolob