
ãy để nước mắt đó cho Hội trưởng Tả Mạc Phong và thầy giáo Thượng Quan ấy!”
“Đúng là, không biết xấu hổ… Lại còn định “bắt cá hai tay” nữa chứ!”
“Lấy việc công để mưu lợi việc tư, vậy mà hội trưởng Tả Mạc Phong vẫn đối xử tốt với cô như vậy!”
“Hôm nay nhất định bạn phải cho chúng tôi một lời giải thích!”
Họ vây quanh lấy tôi, mỗi người một câu, tranh nhau mắng nhiếc, tố cáo, cưỡng ép tôi.
Từng lời từng lời chói tai, giống như những cây mây có gai đang quấn quanh người tôi, tôi chỉ cảm thấy không thở được. Lúc này, ánh mặt trời cũng trở nên chói mắt lạ thường, những khuôn mặt phẫn nộ cứ đan xen trước mắt tôi, dần dần, cả thế giới của tôi bắt đầu chao đảo…
5.
Ôi, m thơm thế, mùi hương ngọt ngào khiến tinh thần tôi phấn chấn, tôi chợt mở to mắt. Ấy, tôi đang ở bệnh viện sao? Trần nhà, vách tường sao lại là màu trắng?
Nhìn quanh một lượt, tôi thấy những chai và những ống kim tiêm mà chỉ trong bệnh viện mới có, và lúc này chất dịch ấy đang được truyền vào trong người tôi.
Một dáng người cao to đang đứng trước cửa sổ, đang nghịch chậu hoa cúc trắng thơm phức. Ồ, hóa ra mùi thơm đó là từ chậu hoa cúc mà ra, thật là tuyệt!
Hai tay tôi chống lên giường, tôi muốn ngồi dậy, không cẩn thận lại gây ra tiếng động. Dáng người cao to ấy quay đầu lại, vẻ mặt vui vẻ “Tiểu Ngư, em tỉnh lại rồi!”
Hóa ra là Thượng Quan Cảnh Lăng, lòng tôi bỗng thấy hụt hẫng, nhưng không hiểu sự hụt hẫng ấy từ đâu ra.
Anh ấy bước nhanh về phía tôi, đỡ tôi dậy, sau đó lấy một chiếc gối để tôi dựa lưng vào đó cho thoải mái.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Sau khi ngồi vững, tôi vội vã hỏi.
“Em bị ngất ở khán đài sân vận động.” Thượng Quan Cảnh Lăng đắp chăn lên giúp tôi, rồi ngồi xuống giường.
“Em bị ngất?” Tôi hỏi lại, trong đầu là một mớ hỗn độn, nhưng chỉ vào giây sau, cảnh tượng trước khi tôi bị ngất lần lượt hiện lên: “Ôi, cái lũ con gái đó…” Tôi bị kích động, người bổ nhào về phía trước, muốn ra khỏi giường.
Thượng Quan Cảnh Lăng vội vàng giữ tôi lại, vội vàng nói “Đừng cử động, hiện giờ em đang là bệnh nhân. Tính em lúc nào cũng nóng như vậy, chuyện đó Tả Mạc Phong đã đi giải quyết rồi. Mười lăm người tham gia cuộc thi cũng đã chọn ra rồi! Anh đã bắt đầu dạy họ Tháực Quyền rồi.”
“Vậy sao? Tốt quá rồi!” Cục đá nặng trĩu trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống. Tả Mạc Phong mà đã ra tay thì nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa, nhưng không biết hắn ta sẽ “dạy bảo” tôi thế nào đây. Còn nữa, chỉ còn một tháng nữa là cuộc thi bắt đầu, học Thái Cực Quyền liệu có kịp không? Vả lại, Thái Cực Quyền có lợi hại hơn võ công Thiếu Lâm của Câu lạc bộ võ thuật đã năm lần liên tiếp đoạt giải quán quân kia không?
“Tiểu Ngư, em đang nghĩ gì vậy?” Thượng Quan Cảnh Lăng gõ nhẹ lên trán tôi, gọi tôi trở về với thực tại.
Tôi cười lắc lắc đầu, không muốn cho Thượng Quan Cảnh Lăng biết nỗi lo lắng trong lòng tôi, tôi quay ra nhìn chậu hoa cúc ngoài cửa sổ nói: “Chậu hoa này thật là thơm!”
“Là Tả Mạc Phong bảo anh mang đến tặng em đấy!” Thượng Quan Cảnh Lăng chớp chớp mắt nhìn tôi, rồi lại nói tiếp “Tả Mạc Phong nói em rất ghét mùi thuốc, nhất định sẽ không thích mùi bệnh viện nên mới bảo anh mang chậu hoa cúc đến, và còn nói là em rất thích chậu hoa này”
“Hả? Lạ thật, ai thích hoa hắn ta tặng chứ?” Mặt tôi bỗng ửng đỏ, nhếch mép nói.
Nhưng sao hắn ta lại biết tôi ghét mùi thích nhỉ ? Sao hắn ta lại biết tôi thích ngửi mùi hoa cúc!
Thật là lạ lùng!
Lúc tôi đang miên man suy nghĩ thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Thầy Thượng Quan, thầy có ở trong đó không? Tiểu Ngư tỉnh lại chưa?”
Oái… giọng nói này, là của Tiếu Tiếu mà! Con nhỏ này, không giận tôi sao?
Thượng Quan Cảnh Lăng cười và nhìn tôi một cái, rồi trả lời: “ vào xem là biết thôi mà!”
Sau đó, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Tiếu Tiếu nhìn thấy tôi ngồi trên giường, hai mắt còn to hơn cả quả chuông đồng. Trên tay bạn ấy cầm một hộp giữ nhiệt, mặt đỏ bừng bừng ở ngoải cửa, đang phân vân xem có nên vào hay không.
“Nha đầu chết tiệt này, bây giờ mới đến thăm tôi à!” Biết là da mặt bạn ấy mỏng, nên tôi liền hắng giọng, rồi lại xoa xoa bụng: “Mang thứ gì ngon đến vậy? Mau lấy ra đây đi, bản nữ hiệp đói sắp chết rồi.”
Lúc đầu Tiếu Tiếu nhìn tôi không dám tin, sau đó vừa khóc vừa cười chạy vào trước giường, ôm chặt lấy tôi: “Tiểu Ngư, xin lỗi!”
“Ha ha, ngốc ạ, bạn làm gì vậy? Có phải trẻ con đâu, khóc gì mà khóc?” Tôi cười ha ha và nói, ôi, nhưng ai đó có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, mà ngay cả đến Tiếu Tiếu cũng tha thứ cho tôi.
“Ấy… Tiếu Tiếu bạn không trách tớ đã loại bạn ra khỏi Câu lạc bộ võ thuật sao?”
“Tiểu Ngư, bạn đừng nói nữa, tớ sai rồi, đều là do tớ quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân mình. Hội trưởng Tả Mạc Phong nói đúng, tớ là bạn thân của bạn, đáng lẽ tớ phải ủng hộ, giúp đỡ bạn mới đùng” Tiếu Tiếu nắm chặt tay tôi, thành khẩn nói.
“Hắn ta nói thế sao? Hắn ta đã nói thế sao?” Bây giờ thì đến lượt tôi trợn tròn mắt nhìn Tiếu Tiếu và không dám tin vào tai mình nữa. Lúc đó, ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi là, nếu thực sự là Tả Mạc Phong nói như vậy thì không phải hắ