
hông? Tim người ta sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi đây này!
Tả Mạc Phong bước đến trước mặt tôi, hai con mắt giận dữ nhìn tôi chằm chằm, khiến tôi sống chết cũng không dám ngẩng mặt lên.
“Anh ấy, anh ấy, anh ấy không phải là bạn trai tôi!” Tôi lí nhí nói.
“Cái gì?” Giọng nói của Tả Mạc Phong bỗng chốc nhỏ đi rất nhiều, tôi không thể không ngẩng lên nhìn hắn ta, cũng không biết có phải tôi bị ảo giác không, tôi chợt thấy mặt hắn ta dường như có cái gì đó tan biến, đột nhiên trở nên mềm mại dịu dàng hơn.
“Không phải là bạn trai cô, tại sao cô lại ôm anh ta?” Mặc dù giọng nói vẫn lạnh lùng, vẻ mặt vẫn lạnh như tiền, nhưng còn đỡ hơn rất nhiều bộ dạng như muốn giết người lúc ban đầu.
“Anh trai cũng không thể ôm sao?” Tâm trạng hắn ta bình tĩnh lại, tôi cũng không còn lắp bắp nữa, thở phào nhẹ nhõm hỏi lại hắn ta.
“Anh trai?” Tả Mạc Phong nheo mắt vẻ nguy hiểm hỏi lại tôi, rồi bỗng nhiên đưa tay ra ấn chặt tôi vào tường, trợn mắt: “Coi tôi là kẻ mù hay thằng ngu hả? Biểu hiện vừa rồi của cô ở khu lớp học có giống hai anh em không? Lâm Tiểu Ngư, tôi cảnh cáo cô, tôt nhất là hãy nói thật cho tôi biết, rốt cuộc anh ta là thế nào?”
Tôi cắn chặt không nói được câu gì, trong lòng thầm nghĩ: “Hừm, buồn cười thật, tôi đây là người bán rẻ bạn bè sao? Cho dù anh có giết tôi, tôi cũng không bán rẻ Thượng Quan Cảnh Lăng đâu.” Nghĩ đên vẻ mặt lo lắng của anh ta lúc nãy, tôi lại thấy mềm lòng, thật là cảm động!
“Không nói phải không?” Hai con mắt của Tả Mạc Phong còn sắc nhọn hơn cả kim châm, cứ nhìn tôi khiến tôi thấy khó chịu vô cùng, chỉ muốn đập đầu mà chết. “Tôi đã điều tra rồi, anh ta đã ở nhà khách của trường ba ngày, hiện tại vẫn nợ tiền phòng đêm qua chưa trả. Sáng nay tôi nhặt được ở trong phòng anh ta một….” Hắn ta quay người mở chiếc tủ bên canh, lấy ra một thanh kiếm và một bộ Trường bào màu đen – không cần nhìn thì tôi cũng biết là của Thượng Quan Cảnh Lăng, tôi còn giúp anh ta thu dọn mà.
Cái tên này, tại sao lại tinh ranh như vậy, đến những thứ này trong thời gian ngắn ngủi cũng đã bị hắn ta điều tra ra? Mặc dù đây là địa bàn của hắn, nhưng hắn ta cũng không cần phải càn quấy như vậy chứ?
“Tự ý lục lọi đồ của người khác là hành vi xâm phạm quyền riêng tư cá nhân! Tự ý lấy đồ của người khác bị coi là ăn cắp! Lúc học tiểu học anh không được cô giáo dạy như thế à?” Tôi hít một hơi, lạnh lùng nhìn hắn ta. Xem ra không giấu được rồi, chỉ hy vọng cái tên này không độc ác như vậy, có thể giúp tôi và Thượng Quan Cảnh Lăng giữ kín bí mật này. Nhưng, hắn có đáng tin cậy không?
“Cô vẫn không chịu nói sao? Kiếm là một vũ khí nguy hiểm, vậy thì, chuyện này, tôi chỉ còn cách báo cảnh sát…” Tả Mạc Phong vỗ vỗ vai tôi, quay người định cầm điện thoại lên.
Tôi giật mình nhảy cẫng lên, ôm chặt lấy tay hắn ta, giọng khẩn cầu: “Đừng… đợi đã, chúng ta thương lượng thêm đã!”
Tả Mạc Phong chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt tỏ rõ sự đắc ý, còn tôi thì như quả cà tím dính sương mủ rũ héo quắt. Ôi! Cái tên này, nhất định kiếp trước là khắc tinh của tôi!
“Anh hãy hứa với tôi trước, phải giúp chúng tôi giữ kín bí mật nhé!”
“Cái đó còn phải xem cô nói thật bao nhiêu phần trăm, và còn xem tâm trạng của tôi có tốt hay không nữa!” Trên thế gian này vẫn còn có người độc ác hơn cả tôi nữa.
“Nếu nói dối anh thì sẽ thế nào?” Tôi đánh bạo hỏi một câu.
“Cô nói xem? Đương nhiên là đến gặp cảnh sát rồi.” Tả Mạc Phong đầy vẻ ngang ngạnh, thật đáng ghét, chỉ muốn cho anh ta một bạt tai lên cái mặt khôi ngô nhưng đầy nham hiểm đó.
“Thế nhỡ tôi nói sự thật mà anh lại không tin thì thế nào?” Tôi chuyển sang vẻ mặt lo lắng.
“Đó là việc của tôi, cô không cần quan tâm!” Tả Mạc Phong khoanh tay trước ngực nhìn tôi.
“Anh!” Tôi thầm chửi rủa hắn ta, nhưng mặt vẫn làm ra vẻ đáng thương: “Thực ra anh ấy là anh họ tôi. Lúc anh ấy rất nhỏ, bố mẹ anh ấy đã qua đời vì tai nạn. Sau đó người nhà đưa anh ấy đến học võ ở trường võ thuật. Sau khi học xong anh ấy chuyên đi làm diễn viên đóng thế, như bây giờ cảm thấy làm diễn viên đóng thế rất nguy hiểm cho nên muốn đến thành phố này tìm một công việc bình thường và ổn định! Nhưng anh ấy đến đây được vài ngày rồi mà vẫn chưa tìm được việc gì, cho nên tôi đành để anh ấy ở trong nhà khách của trường. Anh họ tôi rất đáng thương… tôi không thể bỏ mặc anh ấy được”
Ha ha… Tôi không cố ý nói dối anh đâu! Tôi chỉ “đặc cách” nói dối anh mà thôi! Nếu tôi mà nói thật với người như anh thì còn khó hơn cả lên trời! Đồng môn Tả Mạc Phong ơi, ngàn lần xin đừng trách tôi nhé, hãy tự kiểm điểm hành vi làm người của anh đi nhé!
Tôi vừa nói vừa liếc trộm vẻ mặt của Tả Mạc Phong. Từ đầu đến cuối hắn vẫn giữ thái độ hờ hững, chẳng có biểu hiện gì khác cả. Ông trời ơi! Rốt cuộc là hắn ta có tin lời con nói không?
Tôi nói xong liếm liếm môi, cổ họng khát khô, lòng tôi lại càng thấy luống cuống, để cho hắn ta tin, tôi lại nói tiếp: “Anh xem thanh kiếm và bộ trang phục kia, chính là vật kỉ niệm của anh ấy lúc còn làm diễn viên đóng thế!”
Sau khoảng thời gian cháy hết một nén hương, cuối cùng thì Tả Mạc Phong cũng liếc mắt nhìn