
anh cố ý kéo dài ba từ cuối, nhìn cô cười như không
-Anh…
Hạ Đồng cố gắng nhịn cơn lửa sắp trào dâng, cố gắng mỉm cười cho qua.
-Anh nói vậy thì cho là vậy đi, đây là coffee của anh.
Cô nhẹ nhàng đặt cốc coffee xuống gần bên anh, đúng là số cô “may mắn”, gặp phải tên khùng, còn lại là người cô cần thuyết phục mới “may mắn” đó chứ.
-Cappuccino?-Dương Tử nhìn thấy ly coffee cô đặt trước mặt không khỏi nhăn mặt
-Là cappuccino có rắc thêm socola!
-Cappuccino?Socola?
“Anh Dương Tử,em có pha cappuccino rắc socola ngon lắm nè,anh uống đi!Nó tượng trưng cho tình yêu mới chớm nở đó,giống như hai chúng ta này.”
Một giọng nói trong trẻo,nhẹ nhàng như làm suối trong veo xuất hiện trong tâm trí anh, từ lúc 15 tuổi anh đã không còn nó nữa vậy mà cô lại khơi dậy.
-Sau này không được pha nữa?-Dương Tử tự nhiên quát lên
-Tại sao?Tôi thấy… nó ngon mà.-Hạ Đồng giật mình nói
-Tôi nói không pha nữa!Bà quản gia chưa nói cho cô biết sao?-Dương Tử trừng mắt nhìn cô
-Tôi… tôi… bà quản gia nói rồi! Nhưng mà…-cô sợ hãi nói không nên lời
-Mau đem đi! Pha lại cho tôi coffee!-anh đẩy ly coffee qua cho cô
-Nhưng… coffee nó không tốt, tôi nghĩ…. cappuccino tốt hơn.-cô sợ nhưng vẫn nói ra suy nghĩ của mình
-Tại sao lại pha café cappuccino hả?
-Vì nó ngon! Anh đừng trách bà quản gia bà ấy có nói cho tôi biết rồi nhưng tôi nghĩ nó tốt cho anh hơn nên mới pha! Nếu muốn anh cứ trách tôi, tôi sẽ chịu!
-Cô nghĩ hậu quả cô làm ra cô sẽ chịu được sao?
-Chỉ là một tách coffee thôi, cappuccino đã sao? Anh cứ làm như nó là máu không bằng.-Hạ Đồng xì mũi
-Nó là máu, cô nói đúng nó với tôi là một ly đầy máu.-ánh mắt Dương Tử chợt hoang mang cùng đau khổ
Hạ Đồng chưa kịp nhìn thấy kĩ chỉ thầy xẹt qua rồi vẻ yếu đuối đó biến mất, trở lại vẫn là khuôn mặt lạnh lùng cuồng ngạo đó.
-Pha lại.-anh lạnh lùng phun ra 2 chữ
-Không pha, anh nói gì tôi tôi cũng không pha, đó là vì muốn sức khỏe anh tốt thôi, còn nữa, tôi nghĩ anh nên học cách tôn trọng người khác đi.
Hạ Đồng “giáo huấn” anh một tràng rồi bỏ đi trở về phòng nằm phịch xuống giường. Suy nghĩ miên man về anh làm cô chìm dần vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Chuyện tình hoàng gia – Chương 10
Chương 10: Đấu khẩu
“Tít…Tít…Tít” tiếng chuống chiếc đồng hồ báo thức trong phòng Hạ Đồng vang lên, với tay tắt lấy, cô vươn vai lấy tinh thần rồi nhanh chân đi thay đồ chuẩn bị bữa sáng cho Dương Tử.
-Chào anh Thiên, tối qua anh ngủ ngon không?-Hạ Đồng nhìn Thiên ngoài cửa phòng nói
-Ừm chắc em đến nên anh ngủ ngon quá.- Thiên trêu cô
-Vậy sao?Vậy em gặp được anh nên ngủ cũng ngon lắm.-cô trêu ngược anh
-Em giỏi thật đấy, dám trêu ngược lại anh à.-Thiên véo má cô
-Hì, em nói thật mà.-cô cười nói
-Sáng sớm đã thấy cảnh chướng mắt.-một giọng nói lạnh lùng vang lên
-Có ai kêu anh nhìn đâu mà nói.-Hạ Đồng bĩu môi
-Còn dám trả treo, ba qui tắc chắc ít đối với cô nhỉ?-Dương Tử sắc mặt không mấy tốt nói
-Suốt ngày quy tắc, heo đực đúng là khác người nha.-Hạ Đồng không chịu thua nói
-Gà mái chắc không khác người quá, đỡ hơn thứ chuyện nhà còn lo không xong đã lo chuyện thiên hạ.-Dương Tử cười khỉnh nói
-Anh…
-Thôi can hai người, làm gì mà mới gặp nhau đã cãi rồi, sau này còn gặp nhau thường xuyên mà.-Thiên chen vào nói
-Anh làm như em thích cãi với con gà mái này quá, nhìn thấy cô ta là em ghét rồi.-Dương Tử lạnh lùng nói
-Tôi thích anh quá, thấy ghét, khó ưa,h eo đực phụ tình.-Hạ Đồng chửi anh một lào
-Điều thứ tư sau này không được kêu tôi bằng hai từ “heo đực”.-Dương Tử khoanh hai tay trước ngực mình nói
-Không cãi lại bày đặt đưa thêm quy tắc.-Hạ Đồng lầm bầm trong miệng
-Điều thứ năm, không được chửi rủa và trả treo với tôi.-Dương Tử đắc thắng nói tiếp
-Anh… được thôi, năm quy tắc, tôi không tin sẽ quy phạm.-Hạ Đồng cố nhịn cơn thịnh nộ sắp trào dâng nhìn anh bằng ánh mắt bắn ra lửa
-Ồ, vậy thì chúc may mắn nha, chỉ sợ cô quy phạm không phải một mà là năm cái một lượt, nhớ nha, cô mà vi phạm thì sẽ bị phạt đó.-Dương Tử thản nhiên nói, sau đó vỗ vai cô, khóe môi hơi cong lên rồi đi xuống nhà bếp
-Heo đực, heo đực, heo đực, áaa tức quá.-Hạ Đồng tức muốn nhảy dựng lên, nếu không phải anh là người cô cần thuyết phục thì cô đã sớm băm dằm anh ra trăm mảnh rồi
-Em đừng tức nữa, em ấy là vậy, mai xuống ăn sáng đi.-Thiên đứng bên cạnh nhẹ nhàng nói
-Anh chịu được anh ta cũng hay thật.-Hạ Đồng không khỏi thán phục Thiên, Thiên lại có thể chung sống với một tên heo đực như vậy đúng là hay mà
-Từ từ em sẽ quen thôi.
Hạ Đồng cười cười đáp, sau đó cũng nhanh chân đi xuống nhà bếp. Cô chỉ vừa bưng hai phần ăn để lên bàn, Dương Tử đã cau mày đặt nĩa xuống va chạm vào chiếc dĩa bằng thủy tinh, vang lên tiếng chói tay.
-Cái này mà gọi là cho con người ăn sao?-Dương Tử nhìn phần ăn sáng của mình, trứng nát bấy, bánh mì thì nướng quá khét, còn miếng thịt bò nữa đen thui, nhìn vô không còn hứng để ăn
-Chị Ly, hôm nay chị làm sao vậy? Sao lại nấu ăn như thế?-Dương Tử khó chịu nhìn người phụ trách chuyện nấu nướng-chị Ly.
-Hôm nay, bà quản gia kêu tôi đừng nấu ăn, để Hạ Đồng nấu.-ch