Teya Salat
Chuyện cổ tích dành cho người lớn – Nguyễn Nhật Ánh

Chuyện cổ tích dành cho người lớn – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324345

Bình chọn: 9.00/10/434 lượt.

ạn tôi cười:

– Mỗi khi có chuyện bực dọc trong nhà, mình bỏ đi tắm. Tắm xong, nhiệt độ trong đầu hạ xuống ngay.

Lần này anh ta gặp tôi chỉ để thông báo như thế, những dấu hiệu khả quan trong cuộc sống gia đình. Khi chia tay, một lần nữa, anh ta lại cảm ơn tôi.

Sau cuộc gặp gỡ thú vị này, tôi về nhà với ý định viết một truyện ngắn về câu chuyện của bạn tôi. Nhưng khi ngồi vào bàn, tôi phát hiện ra xấp giấy trắng đã biến mất. Rõ ràng hồi sáng, tôi để ở trên bàn, lại dằn dưới máy đánh chữ hẳn hoi. Tôi lục tung các ngăn kéo nhưng cũng chẳng thấy đâu. Thật là quái quỷ!

Có tiếng dao thớt lạch cạch ở sau nhà. Hẳn là vợ tôi đang làm bếp.

– Này, em có thấy xấp giấy của anh ở đâu không? – Tôi hỏi vọng xuống.

– Em không biết. – Tiếng vợ tôi vọng lên.

Câu trả lời thản nhiên của vợ khiến tôi nhăn nhó:

– Sao lại không biết? Anh để ngay trên bàn kia mà. Tiếng vợ tôi xen lẫn tiếng dao thớt:

– Sáng giờ em không để ý. Anh tìm kĩ lại coi.

– Anh đã bới cả nhà lên rồi còn gì. – Vừa nói tôi vừa đi xuống bếp – Sáng giờ mắt em để đâu mà không biết?

Vợ tôi nhấm nhẳng:

– Sáng giờ em đi chợ chớ đâu có đi chơi như anh. – Ai bảo cô là tôi đi chơi? – Tôi nổi nóng – Tôi đi công việc. Cô đừng có ăn nói hồ đồ!

– Hừ, công việc! Ngồi quán cà phê cho đã rồi về nhà quát tháo om sòm.

Tôi bắt đầu to tiếng:

– Cô cấm tôi uống cà phê hả? Ðồ đạc trong nhà biến đi đâu, cô cũng chẳng biết, vậy mà tôi quát cô không được hả?

– Không được.

Tôi tím mặt:

– Ðược! Nghìn lần được! Không những quát mà tôi còn…

– Còn gì? – Vợ tôi quay ngoắc lại:

– Gõ lên đầu cô chứ gì!

– Tôi thách anh đó! – Vợ tôi vênh mặt.

Bị chạm nọc, một cơn phẫn nộ điên cuồng cuộn lên trong lòng tôi. Hoàn toàn mất hết tự chủ, tôi vung tay giáng cho vợ một quả. Cú đánh của tôi mạnh đến nỗi nếu trúng đích có thể khiến cho đối phương thủng sọ như chơi. Trong một thoáng, tôi hiểu ra điều nghiêm trọng đó nhưng không làm sao rụt tay lại kịp. Nhưng vợ tôi là người không thích chết lãng xẹt. Bằng phản xạ tự nhiên cô ta đưa tay lên ôm đầu. Ác một cái là bàn tay cô ta còn cầm chặt con dao. Cổ tay tôi va phải sống dao đánh “rốp” một cái và ngay lập tức, nhà cửa, đồ vật đều quay tròn quanh ông chủ của chúng.

Khoảng ba ngày sau, tức là vào thời điểm không thích hợp nhất, bạn tôi lại đến tìm tôi. Nhưng anh ta chưa kịp khoe với tôi những khám phá mới mẻ về phương pháp bảo vệ hạnh phúc gia đình thì đã giương mắt lên nhìn cánh tay bị băng kín mít và đang treo lủng lẳng trên cổ của tôi.

– Sao lại ra nông nỗi này? Cậu bị đụng xe à?

Tôi lắc đầu và kéo anh ta ra một chỗ vắng, thì thầm hỏi:

– Nè cậu, cậu hãy làm ơn bảo ình biết, khi gia đình có chuyện xung đột mình phải tự kiềm chế như thế nào?

Nguyễn Nhật Ánh

Tôi trở thành người nội trợ đảm đang như thế nào ? – Phần 1

Tôi Trở Thành Người Nội Trợ Ðảm Ðang Như Thế Nào?

Mỗi người vợ đều nên ốm một lần trong đời!

Nếu các bà, các cô bảo tôi cho họ một lời khuyên về cuộc sống gia đình thì câu đầu tiên tôi nghĩ tới sẽ là như vậy. Các bạn đừng có vội trách tôi, chẳng phải là tôi nói điều xúi quẩy đâu. Có tài thánh tôi cũng đừng hòng nghĩ ra được một câu châm ngôn như vậy. Phải nhờ có dịp may nghìn năm một thuở tôi mới phát hiện ra chân lý đó. Chả là vợ tôi ốm. Ðối với tôi, đó là một điều bất ngờ ngoài sức tưởng tượng. Khi tôi quyết định lấy vợ, tôi không bao giờ nghĩ rằng đến một ngày nào đó vợ tôi sẽ ốm. Tôi cứ đinh ninh đã là vợ thì không thể ốm được. Thế mà điều đó lại xảy ra, thật là kỳ dị. Cô ta nằm trên giường, đầu nóng sốt, miệng rên hừ hừ và bất hạnh cho tôi nhất là, tay chân không động cựa nổi. Tôi đã quen nhìn thấy vợ tôi làm việc quần quật suốt ngày đến nỗi bây giờ thấy cô ta bạc nhược đợi chồng nâng đầu dậy kê cốc nước vào miệng, thật tôi chẳng làm sao tin được. Nhưng rồi tôi buộc phải tin, bởi vì từ hôm đó cả một núi công việc đổ lên đầu tôi và tôi bị đè bẹp dưới đó hệt như Tôn Ngộ Không bị đè bẹp dưới năm ngón tay Phật Như Lai vậy, đố có mà nhúc nhích được một li.

Đi chợ, nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa… khi mó tay vào việc, tôi kinh hãi nhận ra rằng đó là những thứ hắc ám nhất mà số phận dành cho tôi, những thứ mà người trần mắt thịt như tôi không thể nào thực hiện nổi trong một ngày. Đó là chưa kể công tác nào cũng có khía cạnh chuyên môn phức tạp của nó. Trước khi xách giỏ ra chợ, tôi phải đứng nghiêm trước giường vợ, dỏng tai lên nghe vợ lên lớp.

– Anh biết cách phân biệt cá tươi với cá ươn chưa?

– Chưa! – Tôi xấu hổ thú nhận.

– Mua cá, anh phải sờ nó, đừng sợ dơ tay. Hễ cá cứng là cá tươi, cá mềm là cá ươn. Anh phải lật mang cá lên coi, nếu mang đỏ là tươi, mang tái là ươn. Lại phải coi mắt nó nữa. Mắt trong là cá tươi, đừng mua những con mắt đục. Anh nhớ nổi không?

– Nổi chớ!

Tôi trả lời vợ và hùng hổ bước ra cửa. Cứng là tươi, mềm là ươn, đỏ tươi, tái ươn, trong tươi, đục ươn… Dọc đường đến chợ, tôi lẩm nhẩm những chỉ dẫn đó trong miệng không một phút dây lơ là, hệt như hồi nhỏ học bảng cửu chương vậy. Và cũng như những học trò gương mẫu, gặp hàng cá nào, tôi cũng xông vào, cầm lấy từng con cá một, bóp lấy