
hoàng tử xong, cùng nhau giải quyết chuyện lục cung, liền phải chuyển giao cho Thục phi nương nương.” Lan Tương kỳ thật cũng có chút buồn bực: “Quý phi nương nương lần này cớ gì? Làm lớn như thế, khi không làm cho Thục phi nương nương kiếm được tiện nghi lớn.”
Chu Anh bất giác nói một từ, thế gian khó cân nhắc nhất đó là lòng người (tâm), nàng thật sự lười biếng, hiện giờ ở ngoài đang đấu tranh, nàng thích thanh tĩnh, không muốn lại suy nghĩ thâm ý trong chuyện này. Nàng đã nhắc nhở Chu đại nhân mọi sự suy nghĩ nhiều một chút, chớ bước theo rập khuôn Trương đại nhân, còn lại, liền mặc kệ phát triển đi.
Huống chi, hôm nay là sinh thần Nghê Lộ nàng, ít nhất hôm nay, nàng không muốn để ý tới chuyện hỗn loạn này đó. Nghê Lộ sinh ra ở gia đình kiểu cũ, từ nhỏ sinh nhật dựa theo nông lịch, ngày năm tháng tám, tiếp qua mười ngày đó là sinh nhật tính theo lịch dương. Trước đây trong nhà cũng không giàu có, cha mẹ luôn ở sáng sớm ngày sinh nhật làm cho nàng một chén mì trường thọ, trải lên một tầng thịt băm, rồi hai quả trứng chần nước sôi vàng óng ánh, rắc lên chút hành thái màu xanh bóng, là món ăn ngon nhất trên đời.
Sau khi thành danh làm sinh nhật là dùng lịch dương, luôn không trùng ngày với nông lịch, lễ vật của fan và bạn bè có thể nhồi cả phòng ở, lại như cũ không bằng mì trường thọ thịt băm trứng chim một đêm kia. Chính là khi đó, con cái muốn dưỡng mà cha mẹ đã mất sớm.
“Bách Hợp, hôm nay ta muốn ăn mì, cùng với thịt băm trứng chần nước sôi cùng hành thái là tốt nhất.” Nàng đột nhiên mở miệng, nhưng làm ba người đều lắp bắp kinh hãi.
Nhưng vẫn chưa hỏi nhiều, Bách Hợp liền tiến đến ngự thiện phòng.
Tuy rằng hiện nay Chu mỹ nhân vẫn chưa có bao nhiêu ân sủng, nhưng rốt cuộc là sườn lục phẩm, huống chi chỉ là một chén mì, ngự thiện phòng tất nhiên là không dám từ chối, đáp ứng với Bách Hợp.
Nào biết bữa trưa đưa tới là đồ ăn để mấy ngày đã phát thiu, Chu Anh ngửi gần muốn buồn nôn, buông thỏng mắt nhìn tiểu thái giám quỳ gối trước mặt run rẩy không lên tiếng, một bên Lục La mở miệng: “Công công nhìn thấy lạ mắt, là mới tới?”
“Hồi chủ tử, thưa vâng ạ!”
“Ngươi nhưng lại cũng biết hô một tiếng chủ tử, hiện giờ thế nhưng đưa đồ ăn như vậy cho chủ tử chúng ta, hay là không kiên nhẫn sống nữa sao?” Lục La lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị chất vấn.
“Chủ tử, chính là cho nô tài một vạn cái lá gan, nô tài cũng không dám lừa gạt chủ tử a, sư phó nô tài làm cho đưa tới Lan Tâm đường đích xác là mì thịt băm mà chủ tử muốn ăn, chính là… ” Hắn ấp a ấp úng hơn nửa ngày không mở miệng được.
“Công công cứ nói đừng ngại.” Chu Anh nhấp trà, cười đến thập phần ôn hòa vô hại.
Công công kia lại sinh ra một tầng mồ hôi lạnh: “Hồi chủ tử, nô tài trên đường đến Lan Tâm đường gặp gỡ Ngọc Hỉ cô nương bên người Thục phi nương nương, cô nương nói Thục phi nương nương thưởng chút đồ ăn cho tiểu chủ, liền đem mì của tiểu chủ đổi đi, mệnh nô tài đem phần đồ ăn này đưa tới Lan Tâm đường…”
Động tác Chu Anh dừng một chút, phất phất tay đem tiểu thái giám đuổi đi.
Lục La lòng đầy căm phẫn: “Thục phi nương nương này rất quá phận, tiểu chủ vẫn chưa cùng nàng là địch, cớ gì? Nương nương sao gây sự như vậy?”
Chu Anh lơ đểnh: “Ở trong lòng Thục phi nương nương, ta lấy được sủng bất quá tất cả đều là dựa vào nàng ta, hiện giờ ta đã cho thấy lập trường trung lập, không cùng nàng ta cùng chung mối thù, liền cũng là địch nhân của nàng ta. Dù sao cũng là chuyện bữa cơm, đem này đó ném đi, ta gần đây ăn uống cũng không ngon, đói một hai bữa, cũng coi như không là đại sự gì.”
Không mấy ngày nữa, Chu Anh cảm thấy được trên người có chút không thích hợp, vốn sẽ không thích động, gần đây lại càng thêm lười biếng, mới vừa đứng dậy liền choáng váng, không muốn ăn, luôn luôn có chút ghê tởm buồn nôn…
Nàng cảm thấy lộp bộp một cái, vừa định sai Bách Hợp thỉnh thái y đến xem, liền nghe được giọng nói An Thanh Bình vô cùng lo lắng.
“Chủ tử, nô tài nghe nói hôm nay Thục phi Dực Khôn cung bị kinh hách, tựa hồ bị sinh non.” An Thanh Bình vội vã tiến vào: “Hoàng Thượng đã đến Dực Khôn cung, chủ tử các cung cũng đều đi qua.”
“Cái gì kinh hách, tình huống Thục phi như thế nào?” Chu Anh vốn là đang luyện chữ bút lông, vội vàng để bút xuống: “Lan Tương, Bách Hợp, thay quần áo cho ta.”
“Hồi tiểu chủ, là Thục phi trên đường hồi cung gần Ninh Tú cung phát sinh ngoài ý muốn, không biết sao đột nhiên chui ra mấy con mèo hoang, thái giám nâng liễn kinh sợ, lúc này mới làm hại Thục phi nương nương động thai khí.”
Lan Tâm đường cách Dực Khôn cung gần, lúc Chu Anh đuổi tới coi như sớm, thưa thớt vài vị phi tần mới đến đây, ở trong điện cúi đầu suy nghĩ, nghe nói nàng đã đến, trong ánh mắt chứa đầy thâm ý.
“Chu muội muội tới cũng thật sớm, không biết là lo lắng cho Thục phi nương nương, hay là có tâm tư khác?” Tiêu sung nghi cười hỏi.
Chu Anh không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi lại: “Muội muội tất nhiên là ôm tâm tư giống sung nghi tỷ tỷ, chẳng lẽ sung nghi tỷ tỷ ôm ý tưởng khác?”
Sắc mặt Tiêu sung nghi tức giận đến đỏ bừng lại cũng chỉ có thể tiếp the