
ới chuyện học tập một lần. Đó là lần anh Vĩnh nó về phép, kiểm tra bài vở của nó và dọa đưa nó đi cải tạo .
Nhưng nó chỉ hào hứng được có một ngày . Qua ngày hôm sau là mọi chuyện lại vào đâu vào đấy ngay .
Tôi và An bắt đầu học chung với nhau đã khá lâu nhưng kết quả thực sự chẳng đạt được bao nhiêu .
Thực ra, những buổi tôi ôm tập đến nhà nó gọi là “chơi chung” thì chính xác hơn là “học chung”.
Bây giờ nó vẫn tiếp tục giở giọng “từ từ hãy học” nhưng tôi khó mà phản đối được. Bởi kèm theo cái điệp khúc lười biếng của mình, bao giờ nó cũng rủ:
– Bây giờ hai đứa mình đi xem phim đi!
Tôi từ chối yếu ớt:
– Thôi, học đi! Phim phiếc gì!
An vẫn không nản. Nó tiếp tục tấn công:
– Phim “Trộm mắt Phật” hay lắm mày .
– Phim “Trộm mắt Phật” thật hả ?
– Ừ, phim nói về tên trộm thành Bátđda đó!
Tôi háo hức:
– Phim đó đang chiếu ở rạp nào ?
– Rạp Cây Gõ. Gần đây nè!
Thế là quên phắt đi chuyện học tập, tôi giục nó:
– Đi thì lẹ lên!
Nói xong tôi không khỏi áy náy về quyết định của mình. Tôi bèn nói thêm:
– Nhưng đi một lần này thôi nghe!
An tươi tỉnh:
– Ừ, một lần thôi! Lần khác mình xem phim khác!
Tôi nhăn nhó:
– Thôi đi, không có lần khác đâu!
Nói vậy nhưng tôi biết tôi “nói là nói vậy”, giống kiểu nói của bà tôi, khi chấp nhận thua cuộc trước ba má tôi . Có lẽ thằng An cũng thừa biết điều đó nên nó không buồn lên tiếng trước thái độ của tôi .
Y vậy, lần sau, nó lại rủ rê . Nhưng lần này nó tỏ ra khéo léo hơn.
Vừa thấy mặt tôi, nó nhướn mắt lên:
– Mày đọc cuốn truyện “Người Vô Hình” chưa ?
– Có phải cuốn truyện trong đó có anh chàng tàng hình vào ở trọ trong quán không?
– Đúng rồi! Cuốn sách có cái bìa xanh xanh đó.
– Ừ, tao đọc rồi! Tao mượn ở thư viện trường mình chứ đâu .
An khịt mũi:
– Người ta đang chiếu phim đó mày ạ .
– Phim gì?
– Phim “Người tàng hình” chứ phim gì! Tụi nó xem xong khen quá trời!
Tới đây, tôi đã biết thằng An muốn gì. Nhưng phim “Người tàng hình” quả là có một sức hút mạnh liệt. Tôi rất thích cuốn truyện đó, bây giờ tôi rất nôn nóng muốn xem những hành động của người tàng hình trong phim đó như thế nào .
Thế là hai đứa tót ra đường. Còn tôi, quả tình tôi không còn tâm trí nào nhớ đến lời nói quyết liệt của mình hôm trước.
Nhưng không phải bao giờ các rạp chiếu bóng cũng có phim hay . Những lúc đó, thằng An lôi kéo tôi bằng cách khác:
– Đi Sở thú chơi mày!
Tôi lắc đầu:
– Tháng trước tao đi rồi .
– Nhưng cách đây một tuần, con cọp cái trong sở thú mới đẻ một bầy con.
Tôi tròn mắt:
– Sao mày biết?
– Tao xem trên ti-vi .
– Người ta có quay mấy con cọp con không?
– Có chứ! – An mô tả bằng giọng sôi nổi – Tụi nó trông hiền khô à! Giống như mấy con mèo . Tụi nó nằm bú mẹ trông dễ thương ghê!
Đang nói tự nhiên nó hạ giọng:
– Đi coi đi!
Thế là chiều hôm đó hai đứa tôi tha thẩn trong Sở Thú đến tối mịt mới về.
Lần đó, thằng An phải lấy xe đạp chở tôi về nhà bởi tôi vẫn chưa dám đi ngang lò thịt một mình vào ban đêm.
Cứ như vậy, hết đi xem phim đến đi Sở Thú, hết đi ăn kem đến bóng đá, An dẫn tôi la cà rong chơi suốt, hai đứa học chung với nhau chẳng bao lăm…
An lại sẵn tiền, chúng tôi tha hồ tiêu xài . Điều đó tăng thêm sự thú vị trong những buổi đi rong. Thoạt đầu tôi còn áy náy và ngượng ngùng, nhưng càng về sau tôi càng quen dần, chẳng còn thấy lương tâm cắn rứt nữa .
Má An thì suốt ngày ở ngoài chợ, lo buôn bán, chẳng bao giờ để ý đến chuyện học hành của An. Thỉnh thoảng gặp tôi, má nó chỉ nói gọn một câu “bạn bè với nhau, cháu giúp nó giùm bác” rồi quày quả đi mất.
Anh Dự thường có mặt ở nhà. Anh nói tổ hợp nhựa nơi anh làm hiện nay đang thiếu vật liệu nên chẳng có công việc gì nhiều . Dù vậy tôi vẫn thấy anh ăn xài rất sang, chẳng tỏ vẻ gì túng bấn cả. Tính anh lầm lì ít nói, thoạt đầu tôi rất sợ nhưng rồi cũng quen dần.
Cũng như má An, anh Dự chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện bài vở của em mình. Trừ cái chuyện vào lò thịt hôm nọ còn chẳng bao giờ tôi thấy anh rầy la An một chuyện gì. Anh để mặc nó muốn làm gì thì làm. Thỉnh thoảng xài hết tiền má đưa, An lại xin tiền anh Dự và chẳng bao giờ anh từ chối nó. Trong những lần nói chuyện với tôi, An thường tỏ ra rất tự hào về anh Dự .
Chính vì gia đình An như vậy nên hai đứa tôi lêu lổng thỏa thích.
Chỉ có ba tôi thỉnh thoảng hỏi han:
– Dạo này bạn An của con học hành ra sao rồi ?
Tôi đáp lấp lửng:
– Cũng bình thường thôi, ba!
– An chịu học rồi chứ ?
– Dạ .
Nói dối là một việc vô cùng xấu hổ. Nói dối với ba lại càng xấu hổ hơn. Mỗi lần như vậy, lòng tôi thật dằn vặt, nhưng quả tình tôi không đủ can đảm để nói sự thật. Tôi chỉ biết tự nhủ thầm: lần tới mình sẽ giúp An học hành nghiêm túc! Nhưng cái lần tới đó chẳng tới bao giờ.
Bà tôi mỗi lần thấy tôi ôm tập vở chuẩn bị đến nhà An lại gật gù:
– Giúp bạn là một việc tốt, cháu ạ!
Nhưng bà vẫn không quên dặn với theo:
– Khi đi ngang lò thịt có ai gọi, cháu nhớ đừng trả lời nghe chưa!
– Bà cứ dặn hoài! Cháu nhớ rồi mà! – Tôi nhăn mặt đáp.
Trong chuyện này chỉ có nhỏ Ái là tỏ v