
ào lòng, sau đó xoay người nằm phía dưới rồi để cô nằm trên người mình, đầu tựa vào ngực anh. Vì động tác của anh rất nhỏ, rất khẽ nên Kiều Nhung Ngọc đang say ngủ cũng chỉ lầu bầu một chút rồi lại ngủ tiếp.Ha ha, thật may quá, Nhung nhung không có tỉnh lại.Anh vô cùng vui vẻ ôm cô, cúi đầu ngửi mùi hương vương trên tóc cô, anh cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.Hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng chưa được bao lâu, hạnh phúc của anh đã bị Bạch Dật Phong ngắt đoạn.“Vũ Vọng, anh nghe má Lỗ nói…Hai đứa…Ở đây…” Bạch Dật Phong vừa bước vào nhà kính liền thấy hai người đang nằm ngủ trên ghế, lời nói đến bên môi lại bị anh miễn cưỡng nuốt vào. Không hiểu sao, anh lại có cảm giác như mình đang bước vào chốn thần tiên xa cách với nhân gian.“A?” Phong Vũ Vọng quay đầu nhìn về phía cửa, liền thấy Bạch Dật Phong đang đứng ngay đó.Kiều Nhung Ngọc cũng chậm rãi tỉnh lại, cô có cảm giác như mình đang nằm ở một chỗ rất ấm áp, đang tự hỏi tại sao thì vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một khuôn mặt ngây ngốc nhìn về phía cửa.Vũ Vũ?Cúi đầu nhìn xuống, cô mới phát hiện mình nằm trên người anh. Cô từ trên người anh ngồi dậy, rồi ngồi xuống bên cạnh, nhìn theo tầm mắt của anh liền thấy Bạch Dật Phong đang xấu hổ đứng cạnh cửa.“Anh ba, tìm chúng em có chuyện gì sao?”Từ lúc Kiều Nhung Ngọc tỉnh lại, lực chú ý của Phong Vũ Vọng liền chuyển sang người cô. Thấy cô ngồi dậy, anh cũng vội vàng ngồi dậy, sau đó anh ngồi ôm cô từ phía sau, đầu tựa lên vai cô, thỉnh thoảng còn cọ cọ vài cái, khóe miệng khẽ nhếch, vẻ mặt vô cùng ngọt ngào.Bạch Dật Phong vờ như không thấy hành động của Phong Vũ Vọng, anh từ từ đi vào. “Anh có chuyện muốn bàn bạc với em.”“Em sao?” Quay đầu nhìn cái đầu đang tựa trên vai mình, cô cũng không nói nửa lời. Lại quay đầu nhìn Bạch Dật Phong, cô im lặng chờ anh nói tiếp.“Đúng vậy.” Anh gật gật đầu. Anh bị anh cả phái đi nói chuyện mở họp báo với Kiều Nhung Ngọc, còn Ngã Hành thì đi nhà họ Kiều. Anh thấy cô cùng may mắn, vì hiện giờ phóng viên đang vây quanh ở bên ngoài, muốn ra khỏi cửa là một việc vô cùng khó khăn.“Về chuyện mở họp báo.”“À, cuối cùng vẫn quyết định mở họp báo sao?” Cũng giống như cô nghĩ, muốn ổn định lại chuyện này thì chỉ có mở một buổi họp báo là nhanh nhất và hiệu quả nhất.Bạch Dật Phong không trả lời vấn đề của cô. Anh biết, dựa vào trí thông minh của cô thì chắc chắn cô đã biết vì sao phải làm như vậy rồi.“Bắt đầu từ đâu?” Hẳn là không phải chuyện quá khứ vì nó không mấy quan trọng. Tin tức kích thích nhất chắc phải là chuyện về Phong Vũ Vọng và hôn nhân của bọn họ.“Chuyện của Vũ Vọng và sự thật về đám hỏi.” Nói chuyện với người thông minh đúng là rất thoải mái.Tay của Phong Vũ Vọng không an phận, vươn ra đặt trên cái bụng hơi nhô cao của cô, mà đầu cũng bắt đầu cọ tới cọ lui. Hai cánh môi mỏng cũng bắt đầu in dấu lên cần cổ mảnh khảnh của cô, thỉnh thoảng còn khẽ cắn nhẹ vài cái trên vành tai nhỏ xinh.Không phải cô không có cảm giác trước hành động của anh, chỉ là cô coi nhẹ nó thôi.“Cần em làm việc gì?” Nếu đã đặc biệt chạy đến tìm cô thì chắc chắn là có việc cần cô làm.“Anh cả bảo Ngã Hành đến nhà họ Kiều, mời ba mẹ em tham gia họp báo rồi.” Anh không trả lời câu hỏi của cô, mà nói sang một chuyện khác.“Ừm..?” Cô nhíu mày nhìn anh, xem ra chuyện cô trả tiền giúp ba mẹ đã không giấu được nữa rồi.“Muốn em tham gia sao?”“Cân nhắc tình trạng sức khỏe của em, chúng ta chỉ mở một buổi họp báo nhỏ thôi, chỉ mời mấy tòa soạn nổi tiếng và truyền thông thôi.” Không phải bất cứ người đàn ông nào cũng có thể chấp nhận được một cô gái quá thông minh. Nhìn chàng trai đang tựa vào người cô trộm hương kia, anh khẽ mỉm cười. Trên thế giới này, chỉ có Vũ Vọng chấp nhận cô ấy vô điều kiện, và ngược lại, cũng chỉ có cô ấy mới yêu thương Vũ Vọng vô điều kiện, mặc kệ tốt xấu.“Khi nào vậy?” Nếu ba mẹ cũng tham gia thì cô đành phải đi rồi.“Ba ngày nữa.” Anh đáp.“Đầu tiên chúng ta sẽ tung ra tin tức, để ngăn chặn mọi suy đoán của giới truyền thông.” Chỉ còn khoảng ba, bốn tháng nữa là cháu đích tôn bảo bối của hai nhà Phong, Kiều ra đời rồi, nếu không thể giải quyết sớm việc này thì bọn họ sẽ càng bất lợi.Cô gật đầu, tỏ ý đã biết. Và rốt cuộc, cô cũng không nhịn nổi mà phải vươn tay đẩy cái đầu đang rúc trong cổ cô ra, khẽ nói: “Anh cũng một vừa hai phải thôi chứ.”Đúng là, hôn cổ cô, cắn cắn tai cô thì thôi đi, anh lại còn cắn dây áo con của cô kéo xuống dưới nữa, cũng chẳng thèm quan tâm còn có người ngoài ở đây.“Nhung nhung…” Anh bất mãn chu môi, oán giận.“Anh muốn hôn nhẹ.”Không đợi Kiều Nhung Ngọc kịp phản ứng, anh đã giữ lấy hai vai cô rồi xoay cô lại đối mặt với anh. Mặc kệ Bạch Dật Phong đang đứng trợn mắt nhìn bọn họ, anh tự động chu môi rồi ấn lên đôi môi đỏ mọng của cô.Bạch Dật Phong biết điều xoay người rời đi, dù sao thì anh cũng đã nói xong rồi, chỉ có điều, thật không ngờ Vũ Vọng lại to gan như vậy. Ha ha.“Vũ Vũ…” Khẽ kêu một tiếng, cô để mặc anh cuồng hôn mình.“Nhung nhung…Nhung nhung….” Vừa gọi tên cô, anh vừa lưu luyến trên môi cô, anh không nỡ buông cô ra. Đã lâu rồi anh chưa cùn