The Soda Pop
Chồng Ngốc Của Tôi

Chồng Ngốc Của Tôi

Tác giả: Tàng Tĩnh Nhi (藏静儿)

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322954

Bình chọn: 10.00/10/295 lượt.

y ông đối xử với đứa bé mà bà đã phải đổi bằng cả mạng sống, bà nhất định sẽ dùng nước mắt rửa mặt mỗi ngày! Lúc anh ấy khỏe mạnh ông không thương, không bảo vệ đến khi anh ấy gặp chuyện mới biết hối hận còn có ích gì nữa!”“Thật xin lỗi…” Rốt cuộc, trong tiếng mắng của cô, ông đã bật khóc như một đứa trẻ.Ông chưa từng đặt mình vào địa vị của bà để suy nghĩ, chỉ nghĩ vì nó mà mình mất đi người vợ thương yêu nhất. Chưa từng nghĩ đến vợ mình vì sao biết rõ không nên sinh con nhưng vẫn giấu ông mang thai, bà ấy chắc chắn là rất rất yêu ông nên mới muốn sinh con cho ông, cho dù là đổi bằng cả mạng sống.“Bà xã…Rất xin lỗi…Rất xin lỗi…”Cho đến hôm nay, nhờ cô thức tỉnh ông mới biết mình là một người ngu dốt biết bao nhiêu, tự cho là mình đúng nên đã làm tổn thương vợ cùng con trai. Có lẽ ông vì áy náy mới bảo vệ, nuông chiều anh nhưng trong lòng lại chưa từng thương anh. Kể từ hôm nay, ông sẽ thương yêu anh hơn để bù lại những năm tháng đã qua.Nhìn ông đầy mặt nước mắt liền không còn gi để nói. Rút một tờ khăn giấy đưa cho ông vẫn không mở miệng nói một câu, có lẽ nên để cho ông khóc một trận thoải mái.“Nhung Nhung?”Lúc này, cửa phòng sách bị người khẽ đẩy vào, Phong Vũ Vọng ngủ được vài phút liền tỉnh lại, tỉnh dậy không thấy cô vội chạy đi tìm má Lỗ. Má Lỗ bảo anh đến phòng sách tìm thử nên anh mới chạy đến đây. Nhưng anh giống như nghe thấy có người đang khóc nên không dám xông vào chỉ lén mở ra một khe nhỏ để nhìn trộm.“Vũ Vũ? Vào đây.” Vừa nghe, cô đã biết là anh, chỉ có anh mới gọi mình như thế.Vừa nghe thấy có thể đi vào anh lập tức đẩy cửa rồi chạy đến bên cô, lúc này mới có tâm tình nhìn xem ai đang khóc.“Cha? Sao cha lại khóc? Có người bắt nạt cha à?” Nghiêng đầu khó hiểu hỏi, nơi này chỉ có anh, Nhung Nhung và cha, anh không bắt nạt cha vậy chỉ có…(bó tay với anh)Nhìn về phía Kiều Nhung Ngọc, ngơ ngác hỏi: “Nhung Nhung bắt nạt cha à?”“Em không có bắt nạt cha anh?” Véo nhẹ mũi anh, cười nói.“Vậy…”Không đợi anh nói hết, Phong Long Sinh đã nhào đến ôm chặt anh: “Con trai…”Vỗ nhẹ lưng ông giống như bình thường bọn họ vẫn an ủi mình, vừa vỗ vừa nói: “Đừng khóc, đừng khóc, cha đừng khóc nữa mà.”Nhưng sự an ủi của anh hoàn toàn vô dụng, ngược lại ông còn khóc to hơn.Hiện tại, ông chỉ cảm thấy vô cùng có lỗi với anh nhưng anh lại không để tâm còn đối xử tốt với mình như thế, ông thật quá xấu hổ.Song, nói thật, ông cũng không cần xấu hổ vì dù sao Phong Vũ Vọng cũng chẳng nhớ được chuyện trước kia.Lúng túng nhìn Kiều Nhung Ngọc đứng bên cạnh mình: “Nhung Nhung….”“Anh cứ tiếp tục an ủi ông ấy đi, ông ấy khóc một chút sẽ khá hơn.” Thấy ông đã biết được sai lầm của mình, cô cũng cảm thấy vui mừng.“Ừ.” Anh tiếp tục vỗ nhẹ vai cha để ông khóc thoải mái.Một lúc sau, Phong Long Sinh mới xấu hổ buông anh ra, nghĩ đến mình đã sống gần nửa đời người lại có thể ôm con khóc rống lên như thế, nếu truyền ra ngoài thì ông sẽ chẳng còn mặt mũi nào gặp người nữa.Vỗ vỗ bả vai anh rồi quay trở lại ghế sofa.Phong Vũ Vọng khó hiểu nhìn ông, chẳng hiểu vì sao ông lại không khóc nữa.“Cha khóc đủ rồi à?”Nghe anh hỏi như thế, gương mặt già nua lập tức đỏ bừng, nghẹn họng nhìn anh.May mà Kiều Nhung Ngọc kịp thời giải vây cho ông, cô kéo tay anh nói: “Vũ Vũ, nếu thấy người khác khóc thì anh không được hỏi như thế, đó là vô lễ.”“Ừ, cha, con không hỏi nữa.” Nhung Nhung nói chắc chắn không sai.“Bác Phong, chúng con xin phép về phòng trước.” Nắm tay anh muốn rời đi.Đúng lúc bọn họ đi tới cửa, ông liền nhớ ra một chuyện: “Nhung Ngọc.”“Bác Phong còn chuyện gì sao?” Chẳng phải đã nói để người lớn chuẩn bị hôn lễ rồi, còn chuyện gì nữa vậy.“Nhà chúng ta trừ má Lỗ ra thì không có nữ giúp việc, tất cả đều là đàn ông. Cháu có muốn tìm một nữ giúp việc để tiện chăm sóc mình hay không?” Trước đây, trong nhà toàn là đàn ông nên không thuê nữ giúp việc, nếu cô gả vào thì đương nhiên phải thuê nữ giúp việc rồi.Suy nghĩ một lúc liền gật đầu: “Cũng được, cháu sẽ tự chọn.”Nói xong, liền kéo Phong Vũ Vọng đi ra ngoài.Nhìn bóng dáng hai người dần khuất xa, Phong Long Sinh cảm thấy vô cùng may mắn. Nhờ tổ tiên tích phúc nên con trai mới cưới được một người vợ tốt như vậy.Kiều Nhung Ngọc kéo Phong Vũ Vọng trở về phòng anh, cô có chuyện cần nói với anh. Cô hy vọng anh có thể tin tưởng mình, tin tưởng tình yêu cô dành cho anh, tin tưởng cô sẽ không dễ dàng rời bỏ anh.“Nhung Nhung, cha đã nói gì với em thế?” Anh vui vẻ đi theo sau cô.“Ra kia ngồi đi.” Chỉ vào ghế tựa ngoài ban công, muốn anh qua đó ngồi xuống.Vội chạy qua rồi ngồi xuống, thấy cô cứ đi đi lại lại quanh phòng vẫn không tới ngồi cùng mình, anh bắt đầu nhìn xung quanh giống như con sâu giãy dụa trên ghế.“Nhung Nhung, em không ngồi à?”Kiều Nhung Ngọc dừng lại, nhìn anh xoay xoay mông như ngồi phải đinh liền mỉm cười bước đến bên cạnh anh.“Vũ Vũ có thích em không?”“Thích.” Ra sức gật đầu rồi vươn tay ôm chặt cô muốn cô ngồi xuống cùng mình, thấy cô lắc đầu, anh lập tức thở phì phò, chu môi lên.Thấy anh giống như một đứa bé không được thỏa mãn yêu cầu liền chu môi lên khiến cô buồn cười, vươn tay chạm nhẹ