
hoảng sợ nhìn khuôn mặt đa tình đang nhắm nghiền mắt.
Lần đầu tiên trong suốt mười tám năm qua Thiên Thy có cảm giác trong người nóng ran như thế này, nóng đến nỗi chân tay loạng quạng không thể làm bất cứ việc gì nữa, tâm hồn cũng trở nên u mê mất dần ý thức.
Ánh nắng vẫn chiếu rọi khắp mặt biển, những con sóng vẫn cứ vô tình xô vào bờ cát trắng, làn gió vi vu vẫn cứ mải chơi đùa với hàng dừa xanh và giữa biển khơi có hai trái tim đang đập loạn xạ liên hồi, hai con người đang phải đối mặt với những cảm xúc thật hỗn độn trong chính bản thân, là hoang mang, là ngọt ngào, là hạnh phúc, là mông lung… và cả hai đang dần dần tìm lại cảm xúc yêu thương mà bao nhiêu năm qua họ đã thất lạc.
Nhưng liệu nụ hôn ấy là sự khởi đầu cho niềm hạnh phúc…
Hay báo hiệu rằng bao phong ba bão táp đang sắp sửa ập đến vào một tình yêu mới chớm nở ??
Tôi gặp lại anh dưới trời mưa lạnh buốt…
Tôi yêu anh giữa biển khơi sóng gào…
Nên…
Tình tôi chẳng thể bình yên…
TRẦN THIÊN THY.
CHAP 21 CHẠY TRỐN TÌNH YÊU
Không phải lúc nào tình yêu đến cũng là điều hạnh phúc…
Không phải trong ngọt ngào sẽ không còn sự đắng cay…
(Hali)
Những cơn gió càng lúc càng thổi mạnh hơn, Minh Đăng vẫn cứ ôm chặt lấy Thiên Thy và bờ môi anh vẫn không chịu buông tha cho đôi môi nhỏ bé tội nghiệp của cô, bỗng chốc có những giọt nước mắt lăn dài trên gò má cô gái chảy xuống môi của cả hai. Mặn chát!
Thiên Thy đến lúc này đã không còn thở được nữa, cô dùng hết sức bình sinh của mình mà đẩy con người lì lợm kia ra khỏi cô khiến Đăng chao đảo lùi lại phía sau nhưng không hề ngã. Lấy tay quẹt mạnh đi bờ môi đang tê dại vì bị hôn quá lâu, Thiên Thy thực sự cảm thấy bị tổn thương khi Đăng có những hành động như thế? Anh ta xem cô là gì mà muốn ném thì ném muốn hôn thì hôn? Sự rung động của trái tim chỉ mới vừa lúc nãy đã bay biến đâu mất chỉ còn đó sự tức giận và hoang mang đang bủa vây khắp con người của cô gái bé nhỏ.
– Anh điên rồi!
– Đó chỉ là sự trừng phạt cho những hành động ngông cuồng của em…
CHÁT !
Vừa dứt câu nói với đôi mắt âm u khó hiểu, Minh Đăng đã bị cô gái kia tát cho một cái rất mạnh vào má khiến anh cảm thấy đau rát khắp một bên mặt.
– ĐỒ TỒI!
Trong cơn gió biển thổi lồng lộng giận dữ có một cô gái đang cố gắng chạy thật nhanh ra khỏi nơi mà chỉ vài tiếng trước đối với cô là cả một thiên đường trong tiếng nhạc êm đềm cùng gió bỏ lại chàng trai đang đứng ngây người nhìn theo bóng cô mà lòng dâng lên một nỗi đau quặn thắt còn hơn là cái rát đang dày xéo trên mặt anh.
“Thiên Thy! Anh xin lỗi!
Là tại anh đã không kiềm chế được
Là tại anh chỉ muốn lấy sự ngọt ngào để trừng phạt những bạo lực của em…
Nhưng có lẽ anh đã sai lầm lớn khi đã quá vội vàng rồi! phải không?”
Sự vội vàng khiến anh đau nhói…
Sự vội vàng khiến em tổn thương…
Em bỏ đi, anh đứng lại, chỉ còn tiếng sóng xô nghe quặn thắt lòng…
o0o
Trên con đường tấp nập người qua lại, có một cô gái mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình đang cố gắng chạy thật nhanh dù bàn chân trần đang bị rỉ máu, cả thân thể cô đang run lên bần bật vì nước biển đã ngấm vào da thịt, vị muối mặn nhỏ xuống chỗ bàn chân đang chảy máu khiến nó đau xót tột cùng. Bất giác Thiên Thy vấp ngã nơi vỉa hè đông người, mặc kệ những ánh mắt hiếu kì đang dán chặt vào người mình, cô bật khóc như một đứa trẻ bị đi lạc. Lần đầu tiên Thiên Thy phải đối diện với những cảm xúc xáo trộn như thế này.
Thực ra Thiên Thy bỏ chạy không phải tất cả chỉ vì nụ hôn và câu nói vô tâm của Minh Đăng mà điều cô sợ nhất là những yêu thương bất chợt mà Đăng dành cho cô, những hành động, cử chỉ của anh ấy đã khiến cho trái tim của cô đã rung động biết bao lần và nếu như không nhanh chóng rời xa chúng thì cô sợ là mình sẽ yếu lòng mà quen với những hành động yêu thương ấy rồi chẳng hề muốn rời xa. Không thể phủ định là từ lúc biết Jonh là Minh Đăng, Thiên Thy đã luôn nghĩ đến anh và chỉ trong một ngày qua, trái tim ngang ngược của Thy cứ đập lên dồn dập mỗi khi Minh Đăng “dở trò” với cô và sau tất cả những lần đó, Thiên Thy đã tự trấn an mình đó chỉ là những trận cảm nắng trong phút chốc, sẽ qua nhanh thôi nhưng cho đến khi Minh Đăng đặt lên môi cô một nụ hôn đầu đời, Thy mới có thể cảm nhận rõ ràng là trái tim cô đã có một thứ gì đó gọi là tình cảm với anh và nó không hề đơn thuần như một trận cảm nắng.
Liệu nó có thể được coi là tình yêu? Không! Không đời nào, Thiên Thy chưa bao giờ tin rằng thứ đó tồn tại thực sự trên cõi đời này cả. Nếu có thứ gọi là tình yêu chân thật thì ba đã không dễ dàng quên đi mẹ cô để sống vui vẻ với một người đàn bà khác. Nếu hai từ “tình yêu” mãnh liệt như người ta nói thì tại sao lại có thêm hai từ “chia tay”? Đối với Thiên Thy, tình yêu đôi lứa chỉ là những thứ tình cảm dư thừa nhưng lại khiến con người ta dễ dàng luỵ vào nó để rồi bản thân sẽ đau khổ, yếu đuối vậy nên cô sẽ không bao giờ cho phép mình sa vào “lưới tình” dù người người “giăng lưới” có là ai đi chăng nữa. Cô không muốn mình bị luỵ bởi bất cứ thứ gì nhất là thứ mang tên tình yêu. Phải! đó chỉ là những hỗn độn nhất thời