
nói chuyện về ba tôi, thì chúng ta nên kiếm chỗ khác thôi. Chỗ này không tiện đâu.
Cố phớt lờ đi hình ảnh của Thiên Thy, Minh Đăng buồn bã quay lưng cất bước. Dù sao anh cũng đã quá ích kỉ khi tự cho mình cơ hội cuối cùng này mà không nghĩ đến cảm nhận của cô ấy. Đăng chưa bao giờ cảm thấy chênh vênh và yếu đuối đến mức phải nhờ đến những trò cá cược ngu ngốc này để giúp mình có thêm can đảm đưa ra quyết định đúng đắn. Để rồi anh đã bị quật ngã bởi trò mạo hiểm của chính mình. Có lẽ anh đã quá …ảo tưởng rồi!
– MINH ĐĂNG! ANH KHÔNG ĐƯỢC ĐI!
Tiếng gọi thất thanh khiến cho đôi chân phong trần nặng trĩu như hàng tá cục đá đè lên. Khó khăn lắm, Minh Đăng mới có thể quay lại nơi phát ra tiếng gọi quá đỗi thân quen ấy. Phía bên kia lề đường, Thiên Thy đang cố gắng thoát khỏi vòng vây đám đông. Cho dù thế, ánh mắt cô không rời khỏi Đăng lấy nửa giây.
– Các bạn, bây giờ mình đang có một chuyện cực kì quan trọng. Cho nên…mong các bạn thông cảm…làm ơn cho mình qua… cho mình qua… một chút…
Cuối cùng, Thiên Thy cũng thoát ra được vòng vây. Việc làm đầu tiên của cô là gọi tên Minh Đăng thật to như sợ anh sẽ lại biến mất như bao lần khác. Rồi sau đó Thy đã mặc cho dòng người dòng xe tấp nập mà chạy thật nhanh qua bên kia lề đường ôm chầm lấy Minh Đăng. Ôm thật chặt. Ghì thật sâu. Chiếc cổ bị thương của Minh Đăng cũng vì thế mà lên cơn đau điếng.
– Minh Đăng! Anh là của em. Tạm biệt năm năm là quá đủ rồi. Tạm biệt nữa là có chuyện đấy!
Câu nói trách móc xen lẫn hăm doạ của Thy khiến ai đó nở nụ cười thật hạnh phúc mặc dù đang rất đau cổ, nhưng vẫn muốn được cúi xuống hít hà mái tóc nâu thật lâu. Trò chơi cá cược này cũng không tồi chút nào. Nó giúp anh nhận ra Thiên Thy có sức ảnh hưởng rất lớn với anh, lớn hơn những lo lắng khắc khoải và chiến thắng cái tôi đã hành hạ anh suốt mấy năm qua. Bây giờ có cho Đăng bất cứ thứ gì để đánh đổi lấy vòng ôm này anh cũng không đành lòng.
Có lẽ vì Thy hành động quá nhanh nên tất cả mọi người đều ngạc nhiên hết mức có thể. Ai cũng tròn xoe mắt trước cảnh tượng cô sinh viên ưu tú ôm chầm lấy chàng trai có chút bụi bặm và đơn giản quá mức cho phép. Riêng các sinh viên khác thì đây là lần đầu tiên trong đời họ nhìn thấy Thiên Thy gần gũi với một chàng trai. Trong suốt năm năm học chung, họ còn tưởng Thiên Thy có vấn đề về giới tính nên mới không hứng thú với con trai như thế. Còn gia đình của Thy ai nấy đều mỉm cười thật mãn nguyện khi thấy đôi trẻ ấy cuối cùng cũng được ở bên nhau, nhất là kẻ đứng gần đôi tình nhân nhất đã không thể ngậm miệng mà cười toe suốt từ nãy giờ.
– Thy! Anh đau.
– Kệ. Hình phạt đấy!
Có thể nói từ lúc cha sinh mẹ đẻ cho đến lúc này, tất cả mọi người mới biết Trần Thiên Thy đây cũng có một nụ cười đẹp tươi như thế. Không nhếch miệng. Không cười đểu. Cũng chẳng cười buồn. Mà đó là nụ cười thật tươi! Một nụ cười đúng nghĩa.
– Thiên Thy! – Minh Đăng nhẹ nhàng gỡ vòng ôm chặt cứng ra khỏi người mình mặc dù anh không hề muốn – Anh bây giờ không còn như xưa nữa, là một kẻ tay trắng, không có gì cả. Sẽ rất vất vả nếu…
– Em không cần biết tay anh trắng hay đen. Nếu anh thích tay đen, em sẽ mua mực về để bôi lên tay anh. Còn nói anh không có gì cả là sai rồi. Anh có mẹ, có em và có cả hai người thân thích nữa. Tất cả đều đứng ở phía sau ủng hộ anh. Tại anh ngốc mới không biết…
– Hai người thân thích?
– Phải. Hai người đó cũng yêu thương anh rất nhiều. Đó là hai người em trai của anh.
Thiên Thy càng nói Minh Đăng thấy mù tịt chẳng hiểu gì cả. Khuôn mặt anh ngây ra trông thật đáng yêu. Mức độ ngây ngốc không những giảm xuống mà còn tăng lên khi Bảo Duy đứng bên cất tiếng:
– Muốn anh Đăng hiểu, tốt nhất là dẫn anh ấy đến gặp ba!
Tiến Hào cũng đến bên tự lúc nào, anh rất đồng tình với ý kiến của Bảo Duy. Còn Minh Đăng càng lúc càng thấy bất an khi hai người đã từng xem anh là kẻ thù bây giờ lại đang nở nụ cười rất chân tình nhìn anh. Để rồi chỉ một giờ sau Đăng đã gần như muốn chết đứng tại chỗ khi họ dẫn anh đến trước ngôi mộ của chú Hải và nói đó là ba ruột của mình. Đôi mắt café hoang mang đến không tưởng, hoảng loạn tìm kiếm sự giải thích của mẹ để rồi lại chìm vào khoảng lặng khi nhận được cái gật đầu của bà.
Một sự thật mà cái đầu của Minh Đăng dù nhạy bén đến đâu cũng chẳng thể lường tới. Cho nên người ta mới nói chẳng trò chơi nào éo le lắm nguy bằng trò đời. Hôm nay, Minh Đăng đã bị trò ấy ban tặng một cú shock mà có lẽ đến lúc nhắm mắt vẫn chẳng thể quên.
– Minh Đăng! Bây giờ anh có còn ghen tị với em vì em có người cha tuyệt vời không ?
Câu nói của Bảo Duy khiến đôi mắt café đọng lại, đặc quánh một màu u ám những màn sương mỏng tang. Hóa ra sự hi sinh ấy không phải chỉ là vô tình như Đăng nghĩ. Hoá ra sự sống này là do chính người cha ruột của anh đã ban tặng. Một người cha chỉ có thể tồn tại trong những giấc mơ của cậu thiếu niên ngày nào.
Minh Đăng! Bây giờ anh có còn ghen tị với em vì em có người cha tuyệt vời không ?
Câu nói của Bảo Duy khiến đôi mắt café đọng lại, đặc quánh một màu u ám cùng những màng sương mỏng tang. Hóa ra sự hi sinh