Old school Swatch Watches
Cho anh nhìn về em – Tân Di Ổ

Cho anh nhìn về em – Tân Di Ổ

Tác giả: Tân Di Ổ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210594

Bình chọn: 7.00/10/1059 lượt.

cảm, Hàn Thuật không nói lời nào, ánh mắt dán chặt vào cô. Đường Nghiệp đứng dậy, bất lực ngửa hai bàn tay, “Có ai nói cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?”

Viện trưởng Thái mặt trắng bệch im lặng, Hàn Thuật dường như không nghe thấy lời anh nói.

Hồi lâu, một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên phá vỡ cục diện bế tắc.

“Đúng vậy, em và kiểm sát viên, à không, Viện trưởng Thái có biết nhau, chuyện từ rất lâu rồi, năm đó Viện trưởng Thái đã giúp em một việc, mọi người đều không ngờ, thế giới này lại nhỏ vậy.” Cát Niên m

ỉm cười nói với Đường Nghiệp.

Đường Nghiệp có lẽ cũng không tin, anh đâu phải thằng ngốc, anh có thể nhận thấy vẻ khó xử sau khi nghe xong những lời đó của mẹ kế, nhưng không tin thì còn có thể thế nào, đây là người duy nhất hiện nay có thể đưa cho anh một lời giải thích. Anh chọn cách tin, chuyện sau này tính sau.

“Hóa ra là vậy, đúng là duyên phận. Cát Niên, đây là dì anh, sau khi bố anh qua đời, dì rất quan tâm tới anh. Còn Hàn Thuật chắc em cũng biết chứ?”

Hàn Thuật vẫn không nói gì, dường như run run cười một tiếng. Người Cát Niên cứng đờ.

Đường Nghiệp từ tốn kéo ghế cho Cát Niên, “Ngồi xuống trước đã.”

Cát Niên cẩn trọng ngồi xuống mép ghế như thể ngồi xuống bàn chông.

“Anh Hàn không ngồi sao?” Đường Nghiệp cười hỏi Hàn Thuật.

Viện trưởng Thái lúc này đã định thần lại, bà thở dài một tiếng, đưa tay kéo nhẹ vạt áo Hàn Thuật dưới bàn. Mọi người đã cùng hiệp lực duy trì lớp màng giả tạo mỏng như cánh gián này, bà cũng hà tất phải vộ vàng phá hỏng. Giờ bà chỉ muốn làm rõ, Tạ Cát Niên tìm tới Đường Nghiệp bằng cách nào, tình cảm của Đường Nghiệp đối với cô ta đã sâu đậm chưa, chân tướng đằng sau sự việc này liệu có làm hại đến Đường Nghiệp và Hàn Thuật.

Hàn Thuật mới đầu định mặc kệ, Cát Niên tránh nhìn thẳng vào mắt anh, cúi đầu vân vê chiếc khăn ăn trước mặt. Chạy thẳng ra cửa ư? Không được.Vì vậy anh thuyết phục bản thân ngồi xuống. Trong màn kịch hoang đường này cô cũng đóng một vai, vì vậy anh phải ở lại.

Đường Nghiệp nhìn quanh mọi người, “Một người bạn sống ở Pháp nói với tôi thế này, nếu như câu chuyện trong cuộc tụ họp bỗng nhiên bị ngắt quãng. Điều đó chứng tỏ thiên sứ đang bay qua.” Nói xong anh lại mỉm cười, “Chỗ này chính là nhà hàng người bạn đó kinh doanh, cô ấy đã giới thiệu với tôi món ăn Pháp ở đây làm rất ngon, do đầu bếp Pháp chính cống tự tay làm, chúng ta cùng thử xem sao.”

Kết thúc màn giới thiệu, anh ra ý cho nhân viên phục vụ đem thực đơn lại, Viện trưởng Thái đặt tay lên đầu gối Hàn Thuật, bà sợ Hàn Thuật khi đã bốc đồng lên không biết sẽ gây ra chuyện gì. Hàn Thuật nhớ lại, bao nhiêu năm trước, cũng chính bàn tay này đã ngăn anh lại, anh không còn phân biệt nổi bàn tay ấy ấm nóng hay lạnh giá, mẹ nuôi đã kéo anh lên từ vũng bùn hay vĩnh viễn đẩy anh xuống đó.

Cho anh nhìn về em 2 – chương 13

Chương 13 – Họ đều là Thượng đế

Giọng điệu của bọn họ sao giống nhau đến vậy, cô nói đi, tôi phải bồi thường cho cô thế nào? Như thể bọn họ là Thượng đế, bất cứ điều gì cũng có thể ban phát. Nếu như cô nói tôi không muốn gì cả, chỉ cần các người tránh xa tôi ra, liệu có ai tin không?

Bốn người ngồi quanh chiếc bàn tròn, lúc trước Hàn Thuật và Đường Nghiệp đã người trái người phải ngồi bên Viện trưởng Thái, vị trí còn lại dành cho Cát Niên cũng chỉ có thể ngồi giữa hai người bọn họ. Hàn Thuật không nhớ nổi đã bao lâu anh chưa yên lặng ngồi kề sát cạnh cô thế này, có lẽ trước nay chưa từng có. Bàn tay anh chỉ cần khẽ đưa ra đã có thể chạm vào cô… Đúng rồi, cô đã từng cuộn tròn, yên lặng ngủ bên anh hệt như đứa trẻ nhỏ, anh cẩn trọng ôm lấy cô, e kề không đủ sát, không nghe thấy hơi thở của cô, lại e kề quá gần, làm cô giật mình tỉnh giấc. Mái tóc dài đen nhánh của cô cọ vào mặt anh ngưa ngứa, nhưng anh không dám động đậy. Bất kể đó là giấc mộng đẹp của anh hay cơn ác mộng đối với cô, tất cả đều không thể quay lại được nữa. Nhưng lúc này đây, anh vẫn chưa muốn tỉnh giấc.

Tạ Cát Niên hai tay cầm thực đơn, cúi đầu im lặng. Hàn Thuật có thể nhận ra, hôm nay cô trang điểm nhẹ, tuy không phải là vì anh, nhưng dường như anh hiểu được cảm giác rung động của Đường Nghiệp với tư cách là một người đàn ông. Cô như một bông hoa dại cô độc, từng cánh hoa đơn trắng muốt, nhụy hoa vàng mềm mại, thân dài mảnh mai với những chiếc lá thanh mảnh, run rẩy nở trong gió, đôi lúc bị đổ dạt nhưng không bao giờ cong gãy. Còn anh, với đôi tay luôn được bao bọc trong lồng kính, lại tùy tiện ngắt hoa, không biết rằng trên đó có gai, cũng không biết bông hoa sẽ vì thế mà tàn lụi. Vậy còn Đường Nghiệp, Đường Nghiệp là gì?

“Xúp măng tây, tôm bọc niễng non, sò tươi gan ngỗng bỏ lò.” Hàn Thuật gập quyển thực đơn lại, anh cũng thường xuyên tới đây, chỉ cần liếc mắt qua một lượt đã gọi món xong, hoàn toàn không tốn công sức. Viện trưởng Thái bị cao huyết áp, gọi món cũng rất thanh đạm.

Cát Niên lại là người trước nay chưa từng đặt chân tới những chốn như thế này, cô lật thực đơn, khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay gần như vùi vào cuốn thực đơn được in ấn tinh xảo.

May mà có Đường Nghiệp kịp