
cửa sổ bằng đá cẩm thạch màu ngọc sạch sẽ lạ thường, ngoài một bộ bàn cờ, chỉ có một khung ảnh sáu tấc bằng gỗ mộc, người thanh niên nằm trên chiếc ghế gấp bên bờ ao vắng vẻ đúng là người chủ căn phòng, chỉ có điều anh trong bức ảnh có hơi khác hiện tại chút xíu. Nói thế nào nhỉ, có lẽ là nét thần đằng sau ống kính dù anh không cười, tay cầm cần câu, gác trước ngực một cuốn tiểu thuyết cũ, mái tóc hơi rối, chiếc mũ ngư dân chụp lên khuôn mặt vương bóng cây đung đưa. Bức ảnh khiến người ta có một cảm giác nhẹ nhàng, vui tươi, đây dường như chính là cái thần người chụp bức ảnh định bắt lấy.
Cát Niên cẩn thận dọn bàn cờ và bức ảnh sang một bên, bất giác nhìn thấy hàng chữ nhỏ được ghi cẩn thận trên mặt gỗ phía sau khung ảnh, cô vốn không muốn can thiệp vào đời tư người khác liền vội vàng nhìn đi chỗ khác nhưng dòng chữ được ghi bên trên vẫn hiện rõ mồn một – “Vọng Hà đình Đại Thử đối phong miên.”
Cho anh nhìn về em 2 – chương 10
Chương 10 – Có thể trả là điều may mắn
Cát Niên biết ơn Đường Nghiệp đã cho cô một cơ hội trả nợ, giả như không có cơ hội này, bất kể thiếu hụt bao nhiêu, cái gọi là bồi thường chỉ có thể là gánh nặng của đối phương. Cô trả được là một điều may mắn.
Dường như có tiếng chuông điện thoại trong phòng khách, một lát sau, tiếng nói chuyện điện thoại khẽ vọng trong gian phòng Cát Niên đang làm việc, loáng thoáng không rõ ràng. Cát Niên chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi khó xử này, cố gắng đặt hết tâm sức vào công việc đang làm, có lẽ chuyên tâm hơn một chút, tâm trí cô sẽ bớt nghĩ về hậu quả việc vô cớ đi hại người ngay của mình. Công việc vừa hoàn thành liền thấy Đường Nghiệp sắc mặt lo lắng bước nhanh vào phòng.
“Cô phải đi ngay.”
Cát Niên nghe xong, chớp chớp mắt không nói thêm gì, vội vàng thu dọn đồ đạc theo bản năng. Cô đoán, có lẽ do vị chủ nhân còn lại của căn nhà sắp trở về, cô phải lập tức rời khỏi đây ngay. Còn về việc người đó là nam hay nữ, vì sao cô phải tránh, cô không muốn biết.
Trong lúc gấp gáp, Cát Niên vội vàng gom mấy mảnh bìa rơi trên sàn nhà, mở vải vụn còn thừa cùng đồ nghề nhét hết thảy vào chiếc túi lớn đem theo bên người, lúc này, Đường Nghiệp vừa quay ra khỏi phòng dường như lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, thấy cô đang định lao ra khỏi cửa bèn chặn ngay lại.
Anh nói: “Từ từ, người đã ở bên ngoài rồi, lúc này cô không thể đi ra cửa chính được…”
Cô nghe xong, lập tức thấy rối mù, do dự một hồi, cô nhẹ nhàng vén góc rèm cửa sổ, thò đầu ra xem xét bên ngoài. Trí nhớ của cô hoàn toàn chính xác, căn hộ này đích thực ở tầng 11. Hạ tấm rèm xuống, cô chỉ đành chọn bất động đứng nguyên tại vị trí cũ.
“Hừm!” Đường Nghiệp thở dài, tiếng chuông cửa không ngoài dự liệu bắt đầu vang lên, anh vội vàng chạy ra mở cửa, bỏ lại Cát Niên đờ đẫn đứng tại chỗ, thậm chí chẳng để lại một câu dặn dò, cô vốn không nên ở lại đây, nhưng trong hoàn cảnh này, còn cách nào tốt hơn được nữa.
Sau tiếng mở cửa rồi đóng cửa, Cát Niên nín thở, nghe thấy giọng Đường Nghiệp.
“Bà cũng thật là, bà đến sao không báo trước để cháu còn qua đón.” Giọng Đường Nghiệp tuy trách cứ, nhưng lúc này đã dịu dàng hơn hẳn.
“Giờ vẫn còn chưa cần, đợi đến khi bà thật đi không nổi nữa rồi, cháu có lấy xe lăn đẩy bà cũng không từ, hôm nay đưa cho cháu ít đồ, bố cháu đi rồi, nhà bên ấy cháu cũng không thèm về nữa.” Đó là giọng một người phụ nữ lớn tuổi, hãy còn mang chút âm điệu địa phương, “Không thích bà đến hả? Lẽ nào đúng như dì cháu nói, chỗ này của cháu là thôn độc thân, chỉ cho phép mình cháu ở, người khác đều không được qua lại? Bà nói với dì ấy à, bà không tin, cháu từ bé đã do bà nuôi lớn.”
Cát Niên không nghe thấy tiếng Đường Nghiệp trả lời, một lúc sau, anh mới nói: “Bà ngồi xuống đi ạ, để cháu đi pha trà.”
Người ngoài phòng khách hình như đã vào chỗ, Cát Niên đến thở cũng không dám thở lớn, thu tay thu chân gọn vào một góc khuất tránh xa tầm nhìn từ phía cửa.
“Nghiệp, vừa đổi bộ vỏ ghế mới à?” Bà lão đặt chiếc cốc xuống, lại hỏi.
“Không phải do cháu đặt.”
“Không phải cháu thì còn ai…” Bà nghi hoặc một hồi mới “ồ” lên một tiếng dài, “Bà hồ đồ quá, còn có thể là ai chứ? Là cô gái lần trước dì cháu giới thiệu phải không? Chung quy vẫn là người trẻ kỹ lưỡng, vải này nhã hơn hẳn.”
Dù không nhìn thấy, Cát Niên vẫn có thể tưởng tưởng ra nét mặt rạng rỡ của bà lão khi nói câu này. Dường như mọi bậc trưởng bối trên thế gian này không ai là không muốn con cháu đã đến tuổi kết hôn sớm thành lập gia nghiệp, nếu như số phận rẽ theo một ngã khác thì lúc này cô vẫn vui vẻ bên bố mẹ, có lẽ cũng sẽ có người ngày ngày quan tâm càm ràm như vậy – cô lại tự trào nghĩ, nếu thật có một con đường khác, cô vẫn không đến nỗi một thân một mình.
Đường Nghiệp không phủ nhận, nghĩ lại có lẽ người con gái đó chính là cô gái đến tiệm Cát Niên đặt hàng, Cát Niên lúc này dường như cũng có thể nhớ lại thêm vài tình tiết hôm ấy, niềm vui tinh tế, mong manh của cô gái khi chọn vải, đích thực chỉ những người đang đắm chìm trong tình yêu mới có được.
Giọng Đường Nghiệp đều đều nghe không rõ cảm xúc, “Bà, cháu cũng