Old school Easter eggs.
Cho anh nhìn về em – Tân Di Ổ

Cho anh nhìn về em – Tân Di Ổ

Tác giả: Tân Di Ổ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211092

Bình chọn: 8.5.00/10/1109 lượt.

khi biết hoàn cảnh của cô, Tạ Tư Niên dễ dàng mua lại từ hai người bác đang làm ăn ở phía Bắc của Cát Niên căn nhà nhỏ họ được thừa kế, cũng chính là căn nhà Lâm Hằng Quý cướp từ tay Vu Vũ, lấy đây làm nơi ổn định cuộc sống cho Cát Niên và đứa trẻ. Sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, anh cũng không ở lại lâu.

Cứ như vậy, Cát Niên lại cùng đứa bé trở về nơi Vu Vũ đã sinh ra và lớn lên. Cát Niên nói với Phi Minh, Tạ Tư Niên vốn là cha đẻ của cô bé, trước đây không cẩn thận mà cha con thất lạc, giờ cuối cùng đã tìm lại được nhưng do bận công việc đành nhờ Cát Niên là cô ruột trông nom thay.

Phi Minh lúc đó vẫn còn quá nhỏ, chưa biết phân biệt nhiều chuyện, đương nhiên cũng không hề nghi ngờ. Cuộc sống an bình dễ dàng phủ lấp những ký ức đau buồn, hơn nữa những ký ức trước ba tuổi vốn rất mơ hồ, chẳng bao lâu sau Phi Minh đã dần dần quên đi cặp bố mẹ nuôi trước đó và cuộc sống ở Viện Phúc lợi.

Để tránh điều tiếng, Cát Niên cũng xin thôi việc ở Viện Phúc lợi. Nhờ kỹ năng may vá thành thạo học được trong tù, cô xin vào làm việc tại cửa hàng đồ vải nghệ thuật như hiện nay. Cuộc đời từ đó dường như lật sang một trang mới. Cát Niên từng có lần khuyên Bình Phượng mau chóng thoát thân khỏi cái nghề này, giờ là lúc cô báo đáp Bình Phượng, Bình Phượng có thể chuyển qua sống cùng cô và Phi Minh. Nhưng trước lời đề nghị này Bình Phượng chỉ cười phó mặc. Cô nói: “Kiếp này của mình đã thế rồi. Cậu cũng đừng nhắc đến chuyện báo đáp mình, cậu nợ mình chỉ là mấy tháng tiền nhà, còn mình nợ cậu cả cái mạng này, cậu cứ sống cho tốt đi.”

Đúng vậy, sống cho tốt. Cát Niên nắm tay Phi Minh đứng trong mảnh sân trải đầy lá tỳ bà, những chuyện trước đây vụt qua như ánh chớp ảo ảnh, như một giấc mộng Nam Kha (2), mặt nước gợn sóng giờ trở lại yên tĩnh như tấm gương cổ phủ lớp bụi mờ, dường như chưa có gì từng xảy ra, cô đã ở đây từ trước tới nay, đã luôn ở đây. Chỉ có cây tỳ bà năm xưa Vu Vũ tự tay trồng đã khác xưa. Ngắm cây tỳ bà, Cát Niên rất dễ nhớ lại một câu văn của Quy Hữu Quang (3):

“Nhà có cây tỳ bà, tự tay trồng năm vợ tôi mất, giờ đã um tùm xanh tốt.”

(2). Thành ngữ “Giấc mộng Nam Kha”, được dùng để hình dung cõi mộng hoặc một mơ ước không thể thực hiện được của một người nào đó.

(3). Quy Hữu Quang (1506 – 1571) một viên quan và cũng là một tác gia tản văn thời nhà Minh.

Hoàn cảnh này, nỗi thê lương ẩn sau giọng bình tĩnh, giờ cô đã có thể hiểu được.

Nhưng cô đâu cần thê lương. Bình Phượng từng mắng cô ngốc, nhận nuôi một đứa trẻ chẳng có quan hệ huyết thống, hơn nữa, đứa trẻ này liệu có phải cốt nhục của người xưa hay không còn chưa chắc chắn, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như thế, có lẽ cái gọi là trực giác chẳng qua chỉ là sự nhầm lẫn của Cát Niên. Cát Niên không phản bác, có thể Bình Phượng đúng. Vì vậy cô đặt tên cho đứa bé là Phi Minh. Hiểu quá rõ chưa hẳn đã là hạnh phúc. Cô chọn cách nghe theo trái tim mình.

Gió thổi qua bức tường thấp bao quanh khu vườn làm bóng cây đung đưa, nghe nói cây tỳ bà này đã kết trái. Thế giới của Cát Niên luôn chỉ có mình cô, Vu Vũ là người thường qua lại gần gũi nhất, nhưng trước sau chưa từng gõ cửa bước vào. Giờ trái lại, Cát Niên cảm thấy như anh đang ở đây, anh đã quay lại, bầu bạn cùng cô và con, chỉ có điều cô không trông thấy.

Cát Niên xòe bàn tay, chiếc lá Vu Vũ tặng cô bị gió thổi tới gốc cây. Thế giới của cô chưa từng viên mãn như thế này.

Cô nhìn về phía góc tường trống không mỉm cười, với tay đóng cổng.

Cho anh nhìn về em 2 – chương 5

Chương 5 – Trời sinh tương phùng khó tránh

Cô tự vấn lương tâm, bất kể từng làm chuyện gì, chung quy cô chưa từng làm hại tới bất kỳ người nào trong gia đình, chưa từng làm hại Vọng Niên, thậm chí là bố mẹ, vì sao lần nào đối diện với họ cô đều cảm thấy tủi hổ, xấu xa, không chốn dung thân như thế này? Có lẽ lông nhím yếu ớt đang xù lên trong tim cô tuy có thể chống được muôn nghìn thủ đoạn xấu xa của người ngoài, nhưng lại không bảo vệ nổi cô trước sự lạnh lẽo buốt tim của những người thân.

Tại tiệm đồ vải, Cát Niên luôn làm việc tận tâm tận lực, không chỉ bởi vì công việc này duy trì cuộc sống của cô và Phi Minh, mà quan trọng hơn còn vì lòng cảm kích của cô đối với bà chủ, vào lúc cô ở cảnh ngộ khó khăn nhất, chính là bà chủ đã trao cho cô một cơ hội, không những thế hơn hai năm trước còn giao cô đảm nhận chức của hàng trưởng, trước sau chưa từng nhắc tới quá khứ của cô.

Cát Niên không phải sinh ra đã thích làm những đồ thủ công này, tuổi thiếu nữ hồn nhiên, tất cả thời gian thuộc về mình cô đều dành cho Vu Vũ và thế giới nội tâm sâu xa của bản thân. Cô thực sự tiếp xúc với may vá là ở trong tù, từ vụng về đến thành thục, ngày lại ngày ngồi đạp máy may, khô khan, đơn điệu đến buồn chán. Không biết từ lúc nào cô đã học được cách thích ứng với công việc này, hơn nữa còn thử thích nó, ít nhất cũng không còn ghét như trước. Chỉ có như thế, quãng thời gian lao dịch đằng đẵng mới trôi qua một cách dễ dàng. Có lẽ vì dụng tâm, cộng thêm thao tác nhanh nhẹn thuần thục trên máy nên những sản phẩm từ tay cô làm ra có phần tinh tế hơn