Ring ring
Chín tuổi tiểu yêu hậu

Chín tuổi tiểu yêu hậu

Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3213555

Bình chọn: 7.5.00/10/1355 lượt.

ế nào cho phải? Ánh mắt lưu ly nhìn Hiên Viên Đêm,“Hoàng nhi, ngươi xem việc này nên làm thế nào cho phải?”

Hiên Viên Đêm im lặng không nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Triển. Toàn thân tản ra lạnh như băng hơi thở, khuôn mặt tuấn tú không có một chút biểu tình.

Đại điện vốn náo nhiệt, giờ lập tức yên lặng xuống dưới, tất cả mọi người nín thở không dám lên tiếng, cũng đoán không ra Hiên Viên Đêm đang suy nghĩ cái gì? Bất quá đám quan viên đối với Tô gia ôm đố kỵ, đều ở trong lòng vui sướng khi có người gặp họa, ai chẳng biết Hoàng Thượng tính tình thất thường, mà Tô Triển lại dám kháng cự thánh chỉ, họa này là do Tô gia tự rước nấy.

Lãnh Nguyệt Nhi một lòng không yên bất an, hai bàn tay gắt gao nắm chặt lấy khăn tay. Đôi con mắt đã ngấn nước, ánh mắt lấp lánh. Hiên Viên Đêm khẩu dụ giống như một thanh lợi kiếm cắm vào trong lòng của nàng, hạnh phúc khát khao bị đánh trúng tan thành từng mảnh nhỏ. Nguyên tưởng rằng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn thành thân với người khác, nàng đau lòng đến nghẹn thở. Nhưng mà hiện tại Tô Triển cự hôn, lại làm cho tâm đã muốn chết sống lại. Là cảm động, là chờ mong, cũng là kinh sợ. Không nghĩ tới hắn cư nhiên vì mình mà kháng chỉ, hốc mắt phiếm hồng, không nói nên lời, sự cảm động giống như một dòng nước ấm trong lòng chảy xuôi. Nhưng mà nàng còn chưa kịp vui vẻ, thì đã lại bị sự an nguy của Tô Triển làm cho lo sợ. Kháng chỉ nhưng là tử tội, Hoàng Thượng sẽ trị tội hắn sao? Tình cảm rối rắm, khát vọng hạnh phúc tương lai, lại lo lắng cho an nguy của hắn. Nàng phải làm sao bây giờ?

Lãnh Loan Loan nhìn thần tình phức tạp của Lãnh Nguyệt Nhi, hai bàn tay không ngừng vân vê chiếc khăn tay, đôi con mắt linh động thoáng hiện lên quang mang. Đối với chính mình tỷ tỷ càng ngày càng ỷ lại vào nàng này, nàng cũng đã dần dần có cảm tình. Mắt thấy Lãnh Nguyệt Nhi như thế lo lắng, vội giơ bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay nàng.

Lãnh Nguyệt Nhi cảm giác được Lãnh Loan Loan an ủi, ngoái đầu nhìn lại hướng nàng cười, lại cười đến so với khóc còn khó coi hơn, hai bàn tay run run, đem nội tâm bất an của nàng chân thật bày ra.

Không khí thực quỷ dị, tất cả mọi người đều cúi đầu xuống.

Lãnh Bùi Xa hạ chén rượu xuống, Tô Triển cự hôn làm cho hắn tán thưởng. Nhưng mà hoàng mệnh khó cãi, cho dù hắn hiện tại cự hôn còn có thể được sao? Chỉ sợ đến cuối cùng vẫn như cũ không thể không thuận theo đi thành hôn với Dạ Liêu Công chúa. Khẽ nghiêng người ngoái đầu nhìn lại, đã thấy đại nữ nhi hốc mắt đỏ hoe, như vậy bi thương nhìn Tô Triển quỳ trên mặt đất. Trong lòng hắn phút này trỗi dậy một sự đau đớn, nữ nhi này vốn thiếu sự quan ái của hắn, hắn nợ nàng nhiều lắm. Nếu Tô Triển thật sự là hạnh phúc của nàng, mình có phải hay không nên giúp nàng?

Sở Ngự Hằng nhìn Tô Triển quỳ trên mặt đất, ánh mắt hiện lên sự thưởng thức quang mang. Nguyên vốn xem hắn một bức thư sinh bộ dáng, không nghĩ tới có được như thế sự kiên định cùng dũng khí, thật là làm cho người ta bội phục.

“Có người trong lòng, kia lại như thế nào?” Hiên Viên Đêm rốt cục mở miệng, ngữ khí lãnh nhạt. Mày kiếm khẽ nhíu, ánh mắt có chút nguy hiểm nhìn Tô Triển quỳ trên mặt đất. Không nghĩ tới này nhã nhặn công tử cư nhiên dám cự hôn, hắn có vài phần thưởng thức, nhưng hoàng quyền tuyệt không thể cho hắn khiêu khích.“Dù ngươi đã muốn thành thân, cũng phải cho ta lui.”

“Hoàng Thượng” Tô Triển bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Hiên Viên Đêm. Đôi con ngươi trong suốt không e ngại, ngược lại dâng lên trước nay chưa từng có lòng kiên định.

“Thảo dân cùng nàng nguyện cả đời chi ước. Tuyệt sẽ không bỏ nàng mà thành thân với người khác.”

“Triển nhi, ngươi hồ đồ.” Tô Diệu Thành vừa nghe, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh theo sống lưng chảy xuống. Quát lên một tiếng, ngăn cản hắn loạn ngữ.

“Cha, con bất hiếu.” Tô Triển gạt tay Tô Diệu Thành ra, kiên định nói.“Con tuyệt không hối hận, cũng tuyệt không thành thân với Dạ Liêu công chúa.” Tại đại điện, thanh niên anh tuấn không thiếu, vì sao lại muốn hắn đi thành thân với công chúa của một quốc gia?

“Lớn mật.” Vốn ôm ấp kỳ vọng vào hắn, Kỳ Tể tướng vội đứng lên, xanh mặt chỉ vào Tô Triển trách nói.“Hoàng Thượng cho ngươi thành thân với Dạ Liêu công chúa, đó là của ngươi phúc phận, ngươi cư nhiên dám kháng chỉ?”

“Thảo dân tự hỏi thân phận hèn mọn, tài học sơ thiển, không xứng với Dạ Liêu công chúa.” Hắn nhìn lại Tể tướng, cũng không e ngại hắn.“Nhưng thật ra Tể tướng công tử nhất biểu nhân tài, hắn càng thích hợp hơn thảo dân.”

“Ngươi, ngươi” Tể tướng trừng mắt nhìn hắn không nói nên lời, khôn khéo như hắn sao không biết tính toán của Hoàng Thượng, làm sao chịu cho đứa con bảo bối của mình đi gánh cái kia gánh nặng? Việc đó không phải là vinh dự, căn bản là nhiệm vụ. Một khi vô ý, sẽ gặp phải diệt tộc tai họa.

“Đủ rồi!” Hiên Viên Đêm lạnh lùng quát, ánh mắt quét tới.

Tể tướng cùng Tô Triển im lặng, không dám loạn nói.

“Người trong lòng người là tiểu thư nhà nào?” Hắn lạnh lùng nhìn Tô Triển, hắn muốn biết đến tột cùng là ai có thể làm cho Tô Triển không để ý đến tánh mạng cũng muốn kháng chỉ cự hôn?

Tô Triển nhấp