Chín tuổi tiểu yêu hậu

Chín tuổi tiểu yêu hậu

Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211394

Bình chọn: 9.00/10/1139 lượt.

u cốc này.

“Tại hạ không có ý đó.” Nghe Hiên Viên Dạ nói đến việc này, mĩ nam tử cũng nói trắng ra. “Vị Huyễn công tử này là tế ti của Nguyệt Thần quốc, tại hạ chỉ muốn đưa hắn trở lại Nguyệt Thần quốc.” Ngón tay thon dài chỉ vào Huyễn Phong, ý rõ ràng nếu giao r Huyễn Phong thì hắn cũng không muốn hai bên khó xử.

“Huyễn công tử là bằng hữu của chúng ta, nay hắn gặp nạn, tự khắc sẽ rút đao tương trợ. Nếu các ngươi muốn mang hắn đi, thứ lỗi cho chúng ta không đồng ý.”

“Cho nên các ngươi muốn đối địch với bổn toạ?”

Ngón tay thon dài khẽ vân vê lọn tóc, dáng vẻ kiều mị động lòng người. Mắt phượng hẹp dài híp lại hiện ra tia ngoan độc, hắn hôm nay nhất định phải đưa Huyễn Phong trở về.

“Chớ không phải là ngươi muốn đối địch với chúng ta sao?”

Lãnh Loan Loan nhìn hắn mím môi. Nam nhân này tuy tuấn mĩ như yêu nghiệt nhưng nàng lại ghét hắn, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy đã không có hảo cảm.

“Hừ, nếu các vị không chịu tránh đường cho bổn tọa, vậy bổn toạ cũng sẽ không khách khí nữa.” Áo bào vung lên, sát khí tỏa ra.

“Tế ti đại nhân, chúng ta quyết đấu một trận.”

Đôi mắt hẹp dài nhìn về phía Huyễn Phong. Mọi người ở Nguyệt Thần quốc đều xem nam tử trước mắt như một vị thần. Y là thần sao? Đùa gì vậy chứ? Chỉ có hắn, giáo chủ Hoả Ảnh giáo mới là người tôn quý nhất Nguyệt Thần, cái chữ thần này chỉ xứng với hắn.

“Được!”

Huyễn Phong đi ra, áo bào trắng tung bay, ngũ quan thâm thúy mà đẹp không tỳ vết, khóe miệng khẽ cong lên, mang vẻ phong hoa tuyệt đại.

“Chúng ta là nên tự mình giải quyết ân oán .”

Q.2 – Chương 144: Đất Trời Biến Sắc

Edit: Bạch Nguyệt

Beta: Yên Mặc

————–

“Được.”

Huyễn Phong bước ra, áo bào trắng tung bay, ngũ quan trong trẻo không tỳ vết, khóe miệng khẽ cong lên, phong hoa tuyệt đại.

“Chúng ta cũng nên tự mình giải quyết ân oán rồi.”

Hai bóng dáng đứng đó giằng co, một đỏ thẫm rực lửa, một trắng thuần tinh khôi, tạo nên một khung cảnh hài hoà bất ngờ.

Mắt phượng hẹp dài híp lại, toát ra ba phần ngoan tuyệt bảy phần sát ý.

Đôi mắt trong suốt như dòng suối thản nhiên nhìn hắn, trên gương mặt tuấn mĩ không có chút cảm xúc gì.

Ánh mặt trời như bị sát khí áp chế mà lẩn vào tầng mây, gió thổi nhẹ khiến lá cây kêu xào xạt, biển hoa rực đỏ như dòng sóng cuồn cuộn.

“Tế ti đại nhân, nếu ngươi chịu cùng ta trở lại Nguyệt Thần quốc, ta sẽ bỏ qua cho đám người này.” Đôi mắt hẹp dài quét về phía đám Thần binh và nhóm người Dạ Thần đang giằng co.

“Ta sẽ không theo các người trở về, lại càng không để các ngươi làm hại đến bằng hữu của ta.” Huyễn Phong thu lại nét cười, gương mặt trong suốt trở nên thâm trầm. Hắn tuyệt đối sẽ không trở về để mà lại chịu uy hiếp của bọn chúng mà làm chuyện nguy hại giang sơn, tổn hại dân chúng.

“Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt.”

Mĩ nam tử lạnh lùng nói, vẻ mặt trầm xuống, trên gương mặt xinh đẹp kiều mị như phủ một lớp băng dày, mắt phượng lạnh lùng nhìn về phía Huyễn Phong. Loáng một cái, tay rút ra thanh kiếm sáng bạc, bóng dáng rực lửa bay vút đến công kích Huyễn Phong.

Huyễn Phong vẫn bất động đứng ở nơi đó, mái tóc cùng y bào tung bay, đôi mắt sáng ngời nhìn mĩ nam tử đang cầm kiếm đâm tới.

“Tiểu tử kia sao lại không đánh trả?”

Tô Viễn Hành ôm Tinh nhi, nhìn hai người quyết đấu, tim như gióng trống trong ngực. Mĩ nam tử cẩm bào rực lửa cả người đầy tà ý, sát khí nồng đậm, nhìn qua đã biết là người có công phu cao cường. Huyễn Phong thoạt nhìn nhã nhặn lại mang dáng vẻ tinh khiết không nhiễm chút bụi trần lại khiến người ta lo lắng, huống hồ hơi thở hắn đều đều nhẹ nhàng như vậy, không một chút sát khí. Huyễn Phong vốn tâm địa thiện lương, nhưng không lẽ với tên nam nhân tà ác này mà cũng thiện lương được sao?

“Không cần lo lắng, hắn tự biết làm thế nào.”

Lãnh Loan Loan dựa vào Hiên Viên Dạ, cảm nhận được đứa bé trong bụng bướng bỉnh đạp nàng nên đưa tay vỗ về. Đôi măt lại lạnh lùng nhìn thẳng hai người đang giao đấu, cả Huyễn Phong lẫn mĩ nam tử kia đều không phải người có thân thủ tầm thường.

“ Đồ đệ bảo bối, ngươi nói Huyễn tiểu tử cùng tên áo đỏ kia, người nào có thể thắng ?”

Tô Viễn Hành nhìn hai người, hỏi Lãnh Loan Loan, hai tiểu tử này thật đúng là bất phân thắng bại nha.

“Không biết.”

Lãnh Loan Loan lắc lắc đầu. Hai người này, một kẻ thể hiện ra bên ngoài, còn Huyễn Phong lại giấu năng lực, thật sự không thể nhìn ra hai người ai hơn ai.

“Cái gì? Ngay cả đồ đệ cũng nhìn không ra à.”

Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn hắn, nàng cũng không phải thần tiên nha, cálàm sao cái gì cũng biết được.

Huyễn Phong áo trắng tung bay, mũi kiếm màu bạc của mĩ nam tử đã đâm đến trước người hắn. Trong khoảnh khắc thanh kiếm kia tưởng chừng như đâm thủng ngực hắn, đôi mắt hắn chợt lóe, thân hình bay ra xa né tránh công kích của mĩ nam tử .

“Muốn tránh?” Mĩ nam tử cong khóe môi, đôi mắt hẹp dài mang theo ý khinh thường.

“Hóa ra tế ti đại nhân được người ngời kính trọng cũng chỉ là một kẻ hèn nhát chỉ biết tránh né.”

“Khích tướng à? Vô dụng.” Huyễn Phong nhìn nam tử yêu nghiệt trước mặt, nhếch môi nhẹ nhàng nói.

“Ngươi thật muốn tiếp tục


Lamborghini Huracán LP 610-4 t