
gì không quan trọng. Chỉ cần có tài, người vô danh sau một đêm sẽ nổi danh. thậm chí lưu danh nữa là khác.
Hợp Phố thẳng thắn :
– Tôi chưa thể quyết định việc này ngay đâu.
ông Sử tỏ ra kiên nhẫn :
– Tôi sẽ chờ câu trả lời của em.
Nhìn ông Công và bà Trang, ông Sử hạ giọng :- Rất mong hai bác ủng hộ cháu.
ông Công gật đầu :
– Vâng. Nhưng chúng tôi luôn luôn tôn trọng quyết định của con mình. Việc biểu diễn thời trang này với nó như một trò chơi mới lạ, nó có quền hỏi hoặc không.
ông Sử cáo từ rồi, Hợp Phố vẫn chưa hết băn khoăn. Ông ta đợi chờ gì ở cô kìa?
Bà Trang tủm tỉm cười :
– Đúng là bất ngờ. Mẹ không tưởng tượng nổi lúc con mặc đầm dạ hội, mang giày cao gót, đi qua ẹo lại trên sân khấu sẽ ra làm sao.
Đạt cười khùng khục :
– Chuyện khó tin mà có thật. Hà, hà . Thằng Lữ chắc té xỉu khi nghe tin này.
Hợp Phố giậm chân :
– Mắc mớ gì tới ông Lữ ?
Đạt hất mặt lên :
– Sao lại không ? Nhờ nó, em mới yểu điệu thục nữ ra, để được mời làm người mẫu thời trang.
Phố gân cổ :
– Lúc gặp ông Sử, em chẳng yểu điệu thục nữ chút nào.
Đạt đưa hai tay lên :
– Rồi. Anh không cãi nữa. Em quyết định sao đây?
Hợp Phố dhống tay dưới cằm :
– Con nhà võ lên sân khấu biểu diễn thời trang, chắc khó coi lắm.
ông Công nói :- Con nhà nào lên sân khấu mà lố lăng quá cũng đều khó coi hết. Quan trọng là con có thích hay không ?
Đạt cười cười :
– Ai lại chả thích làm người nổi tiếng.
ông Công nghiêm mặt :
– Càng cao danh vọng, càng nhiều gian nan. Lắm khi vinh quang phải trả bằng máu đấy, con ạ. Lớn rồi, tự quyết định lấy cuộc đời mình. Ba mẹ chỉ gợi ý cho con thôi.
Hợp Phố vẫn ngập ngừng :
– Cón muốn biết ý ba mẹ.
ông Công trầm giọng :
– Như ba nói lúc nãy, con hãy coi đây là một sân chơi. Nếu thích cứ vào chơi thoải mái, lúc nào chán thì thôi, chớ không nên chọn đó làm một cái nghề. Nghề mua vui cho thiên hạ bạc bẽo lắm, con à.
Phố gật đầu :
– Con hiểu rồi.
Đứng phắt dậy, Phố nói :
– Con tới nhà Cẩm Tuyền nghen mẹ.
Đặt khoanh tay trước ngực :
– Chà ! Chưa chi đã đi khoe mẻ rồi kìa. Lẽ ra em phải ở nhà để báo tin cho Lữ biết trước để xem hắn phản ứng ra sao chứ ?Hợp Phố bĩu môi :
– Mấy hôm nay, mặt ông ấy lạnh như tượng, em… ngán lắm rồi.
Dứt lời, cô mở cổng rào đi mộ nước. Ngang nhà Nhã Thi, Phố lại thấy khó chịu. Lúc nãy, ông Sử không nói ra, nhưng cô cũng thừa biết ông ta muốn ám chỉ ai.
Đương nhiên đời nào con nhỏ ích kỷ ấy lại cho ông Sử biết chỗ Phố ở, nghĩ cuộc đời cũng lắm chuyên buôn cười. Phố cứ nhớ tới Nhã Thi là thấy hả hê, hả hê một cách lạ lùng. Chắc Thi không ngờ nó đã tạo cơ hội cho Phố, dù cơ hội ấy, cô không cần có.
Tới Nhà Cẩm Tuyền, Hợp Phố thất vọng khi được biết con bé vừa chở mẹ đi công chuyện. Phố đành quay về với tâm trạng nặng nề vì bao nhiêu điều cần người chia sẻ.
Nghĩ là Lữ đã đi rồi, Hợp Phố lên sân thượng. Cô muốn một mình để ngẫm lại những gì xảy ra quanh cô suốt thời gian qua.
Từ hôm hai người giận nhau, Phố không thèm lên đây tìm sao. Giận Lữ, cô giận luôn cả những ngôi sao trên cao, dù biết chúng chả có tội tình gì.
Ngồi xuống cái ghế gỗ kê dưới giàn hoa, Phố chợt buâng khuâng nhớ… rồi tủi thân vì không có Lữ kế bên. Nhưng… sự tủi thân của Phố kéo dài chả bao lâu. Cô nghe mùi khói thuốc lá thoang thoảng đâu đó rồi bước chân quen thuộc của Lữ.
Anh ngồi cạnh Phố, cô chờ được anh kéo vào lòng, được nghe mùi thuốc lá trên môi anh như mọi khi, nhưng tối nay Lữ vẫn ngồi yên với đôm lửa lập lòe trong bàn tay.
Hợp Phố cũng ngồi yên. Hai người… kình nhau trong bóng tối như hai đứa trẻ đang chơi trò nhìn không chớp mắt. Với cái trò con nít này, hồi nhỏ Phố chưa bao giờ thua, dĩ nhiên hôm nay cũng vậy.
Người lên tiếng trước là Lữ :
– Anh không bao giờ nghĩ có lúc hai đứa ngồi cạnh nhau trong im lặng, để thấy mình như hai người lạ thế này. Chả lẽ em không có gì nói với anh.
Hợp Phố đong đưa chân :
– Có nhiều. Nhưng em chưa đoán được anh thích nghe chuyên5 gì ?
Lữ cười nhẹ :
– Anh chỉ muôn nghe những chuyện liên quan tới em. Như chuyện nóng hổi lúc nãy chẳng hạn.
Phố cao giọng :
– Sao lại nóng hổi. Hôm trước em đã kể với anh rồi mà.
Búng điếu thuốc vào góc tường, Lữ nhẹ nhàng :
– Nhưng em chưa cho anh biết quyết định của em.
Hợp Phố so vai :
– Em vẫn chưa quyết định gì cả. Với em, chuyện này không quan trọng. Thích thì tham gia cho vui, cho biết thế nào là trình diễn thời trang, chán thì thôi, từ giã cuộc chơi.
Lữ nghiêm mặt :
– Em tự do phóng khoáng quá nhỉ. Anh không như thế đâu. Cuộc chơi nào cũng có giá của nó cả. Nhất là cuộc chơi phù phiếm này.
Hợp Phố phân bua :
– Anh không hiểu ý em. Em muốn nói là… là…
Lữ cắt ngang :
– Phải rồi. Anh không hiểu cái thế giới của em. Hừ ! Đúng là chúng ta mỗi đứa có một thế giới riêng, chả thể chia sẻ với ai.
Phố hoang mang :
– Thế giới riêng gì ? Em không hiểu cách dùng từ cầu kỳ của anh. Em thây mình vẫn sống vui, sống khỏe, sống hòa đồng với gia đình, bè bạn chớ không khép kín trong một vòng tròn nao đó.
Lữ bắt bẻ :
– Bạn bè của em là những ai? Thú thật, anh không hiểu sao em lại say sưa, chìm đắm b