Old school Easter eggs.
Chiếc ôm từ vệt gió quỷ

Chiếc ôm từ vệt gió quỷ

Tác giả: Linh Boo (t.boo.kul)

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326991

Bình chọn: 9.00/10/699 lượt.

lên má Hữu Phong, muốn mang ấm áp cho anh nhưng lại bị đẩy ra.

– Bẩn! – Chàng quý tộc phũ phàng.

– Anh đang xúc phạm em đấy!

– Tất nhiên!

– Anh coi em là gì?

– Người.

– Anh trả lời kiểu gì đấy?

– Thật lòng.

Đông Vy lườm, đút tay vào túi áo bỏ đi. Cô chẳng phải trẻ con, đấu khẩu không lại thì giận dỗi mà do anh quá lạnh nhạt. Ngay cả khi vừa mới thoát nạn cũng chẳng mềm mỏng chút nào! Kể từ lúc hôm anh mặc kệ cô cho hoàng hôn nuốt gọn, Đông Vy vẫn đang chờ một lời xin lỗi. Khó lắm sao?

– Vy!

– Cứ kệ em!

Hữu Phong thở dài. Sao lắm chuyện thế? Tự hờn dỗi thì tự dỗ mình, anh đâu thừa hơi! Trước mặt anh, cô ngang nhiên quan tâm cậu bạn cùng lớp rồi còn bênh vực Minh Quý tới hai lần. Khác nào xắt nhỏ kiêu hãnh của anh! Đúng anh điên rồ mới còn để ý tới người như thế!

– Vy, cho em một giây, đứng lại ngay! – Hữu Phong gằn giọng.

– Đừng ra lệnh nữa, em không nghe! – Cô gái nhỏ bịt tai, băng qua làn đường đi bộ.

– Để tôi tóm được, em chết chắc! – Hữu Phong nghiến răng.

Đột nhiên, ánh đèn chói soi thẳng vào Đông Vy khiến cô giật mình. Khi nhận ra đó là chiếc BMW sang trọng, ngược chiều ánh sáng nên cô không thể quan sát người sau ghế lái là ai nhưng vẫn vẫy tay loạn xạ. Có thể là ai ngoài quản gia Lâm và bố nuôi!

Hữu Phong nheo mắt quan sát, chợt anh đánh rơi nhịp thở.

Tiếng rồ ga rít lên ớn lạnh như con thú lớn đang gầm rú, vang vọng cả vùng trời. Một ai đó đẩy cô gái nhỏ ra khỏi luồng sáng trắng lóa, tích tắc ấy, chiếc BMW phóng thẳng vào thiếu niên. Thân ảnh cao ngạo bị mũi xe hất bổng vào không gian đen đặc. Như có bàn tay tàn ác chộp anh lại, đem ném mạnh xuống mặt đường … Chiếc mũ phớt văng đến đôi chân chỉ mang mỗi tất, bất động …

Máu trào ra từ khóe môi kiêu ngạo, tràn khắp khuôn mặt rắn rỏi. Chàng quý tộc hướng cô gái nhỏ, mấp máy môi:

– Một mét. Nhớ không?

CHAP 80-81

Chap 80: Bệnh viện.

Tôi không quen đấy, thì sao? Cậu định quản tôi chắc!

*

Một sớm mai trong veo nắng, có gió vờn quanh vầng trán rộng, có nắng nghịch ngợm đậu trên sống mũi cao thẳng, có cô gái nhỏ gắn môi mình lên làn môi bất động. Những giọt khóc tinh khiết rớt xuống khuôn mặt rắn rỏi, hoàn mĩ đến từng milimét.

– Em sợ anh rồi, rất sợ anh rồi! Dậy đi được không?

– Đừng hỏi nữa! Nếu cậu ta nghe thấy, đã dậy rồi!

Minh Quý nhìn dài thượt, không chịu nổi cảnh kẻ tự kỷ cứ bên kẻ bất tỉnh. Anh thừa nhận mình ghen, cái ghen tị nạnh của người anh trai. Thứ tình cảm trước kia dù chưa nguội lạnh nhưng anh buộc phải chôn vùi. Giữa cô gái nhỏ và anh chỉ có thể tồn tại những yêu thương bình dị, trong sáng nhất.

Minh Quý kéo rèm cửa, ngăn nắng chiếu vào không gian riêng của hai người nào đó. Anh ghé sát cô gái nhỏ, cất giọng ấm áp:

– Đói chưa? Ăn gì đây?

– Em không ăn đâu!

– Anh chán câu đó của em rồi. Ăn mới có sức cưỡng hôn người ta chứ?

Cô gái nhỏ ừ một tiếng ngượng nghịu. Đúng, phải thật mạnh mẽ, gai góc để còn chống chọi với Hữu Phong tàn ác sau này.

– Ngoan, anh sẽ trở lại ngay. Nhớ đừng cho người lạ vào, tuyệt đối đừng nhé!

Lần này, Đông Vy hứ một tiếng giận dỗi, lườm nguýt cho tới lúc Minh Quý chuồn đi. Cô gái nhỏ liền leo thẳng lên giường, nằm ôm hoàng tử ngủ say. Mi mắt chưa kịp khép lại vội mở hẳn ra bởi tiếng gõ cửa

vô duyên. Đông Vy cắn môi hoàng tử thật đau rồi mới bò xuống giường …

– Cậu không tới lớp nên tớ đành mang bài vở đến! – Tuệ Anh cười toe.

– Phiền cậu rồi!

Đông Vy híp mí đỡ lấy chồng vở cất tạm trên bàn rồi rủ cô bạn ra hành lang nói chuyện thay vì mời vào trong. Sợ ảnh hưởng tới bệnh nhân là phần nhỏ, nguyên do lớn là do Đông Vy có linh cảm rất lạ khi chạm mặt cô bạn thân.

– Hữu Phong sao rồi? Tớ vào thăm chút nhé? – Tuệ Anh nhìn chếch qua vai cô bạn nhỏ đầy sốt ruột, vẻ lo lắng choán kín đôi má lúm.

– Mình ra kia nói chuyện nhé!

– Tớ không thể vào thăm sao?

– Nhưng mà cậu đâu quen anh ấy?

Dứt lời, Đông Vy bỗng giật mình trước ánh mắt có lửa của Tuệ Anh. Dường như lời vừa tuôn ra rất động chạm tới cô bạn.

– Tôi không quen đấy, thì sao? Cậu định quản tôi chắc!

Tuệ Anh trừng mắt, lỉnh người bước qua Đông Vy mặc cho cô bạn nhỏ gần như chết lặng nơi ngưỡng cửa.

***

– Bánh mì đen, lại bánh mì đen!

Minh Quý ngán ngẩm lẩm nhẩm thứ đồ ăn quái dị của Đông Vy. Ngày nào cũng như ngày nào, mỗi lần anh tự giác đi mua đồ ăn thì nhất định phải đem về bánh mì đen. Chiến dịch tẩm bổ xem như vứt!

Đi tới khúc quanh, Minh Quý chợt ngoái đầu, tự nhăn mặt với linh cảm quái đản. Hành lang vắng tanh, trái ngược với tưởng tượng của anh về một bóng người lén lút …

Căng-tin bệnh viện thoảng mùi thuốc khử trùng, Minh Quý bịt mũi nghiên cứu thực đơn. Còn chưa chọn được món nào thì vai anh bị vỗ mạnh, menu rớt độp xuống sàn. Người kia cười nham nhở.

– Làm gì nghiêm túc quá thế? Chọn đại đi, gì mà chả ăn được!

– Thế tôi nhét cám vào miệng cậu nhé? – Minh Quý khinh khỉnh.

– Dở hơi! – Tuấn Dương kéo ghế ngồi đối diện cậu bạn, thở thườn thượt đúng kiểu chán đời.

– Hạ An làm sao à?

– Sao là sao? Cậu tưởng Hạ An nhập viện

CHAP 80-81 (2)

à? Dở hơi!

Minh Quý chẳng buồn hỏi thêm, anh