Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Chị Hai học đường

Chị Hai học đường

Tác giả: lala

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321505

Bình chọn: 9.00/10/150 lượt.

Giới thiệu nhân vật

Chu Khánh Thiên Di: 16 tuổi. Xinh đẹp, ngang bướng. Lớn lên ở một khu ổ chuột ở Hà thành. Sau này khi lớn lên, cha ruột của cô tìm ra cô và đưa về nhà.

Chu Khánh Long:Cha đẻ của Thiên Di. Chủ Tịch Tập đoàn Khánh Long, Là tập đoàn lớn mạnh nhất Việt Nam.

Trần Hạo Nhiên:16 tuổi. Con trai của vua thông tin Trần Phong. Là một cậu trai lạnh lùng, được nhiều người theo đuổi. Hoàn hảo về mọi mặt.

Còn các nhân vật khác sẽ giới thiệu cho các bạn sau. Hi.

Vốn dĩ khi sinh ra nó đã là một đứa thường dân trong khu ổ chuột bẩn thỉu ở hà thành. Và lẽ dĩ nhiên, từ nhỏ nó cũng đã quen với cảnh cha mẹ cãi nhau vì tiền. Bọn trẻ ở khu ổ chuột này, không có đứa nào là không bẩn thỉu, quần áo đứa nào cũng rách nát. Cứ thế, nó lớn lên mà không có chút băn khoăn về số phận, về tương lai của nó. Chỉ nghĩ rằng nó, cũng như bao đứa trẻ ở đây, mãi mãi là cặn bã của xã hội.

Là một đứa con gái đường phố từ nhỏ, đánh nhau với nó là một chuyện quá đỗi bình thường, phả nói là còn thường xuyên hơn cơm bữa. trong khu ổ chuột này và cả những khu lân cận, không ai là không biết tới nó. Rồi cứ như thế, nó lớn lên hàng ngày ở khu ổ chuột, ương ngạnh, không sợ trời, không sợ đất, mà không biết rằng, số phận nó không an bài ở nơi đây.

Phần 1

-Ông chủ, cậu Hạo Nhiên tới.

-Mời cậu ấy vào.

Dáng người cao cao vừa xuất hiện, ông long đã vội hỏi:

-Cậu Phong, có tung tích của con gái tôi chưa?

-Xin ông bình tĩnh, Chủ Tịch.Cha tôi cử tôi tới đây cũng là vì chuyện đó. Cha tôi đã có tin tức của tiểu thư.

-Thật sao? Mau mau dẫn tôi tới đó. Tôi phải đích thân đi đón đứa con gái thất lạc của mình.

………………………………………

-Bà là cái *** gì mà dám ăn nói thế với tôi hả?

-Ông là cái thá gì mà tôi khôg dám. Tôi nói cho ông biết. Nếu ông là đàn ông thì nên kiếm Tiền về nuôi gia đình, Đùng có đứng đó mà sĩ diện hão.

………..

“Lại cãi nhau rồi” . Thiên Di ngán ngẩm. Bao nhiêu năm nay nó cứ phải sống trong tiếng cãi vã như thế. Tiền. Vấn đề muôn thưở.

-Hai người có im đi không?

Thiên di lên tiếng. Bố mẹ cô ngay lập tức nín lại. Không phải vì nó là đứa con gái duy nhất trong nhà nên được cưng chiều. Chỉ là trong giọng nói của nó có cái gì đo khiến người ta nể. Ngay cả bố mẹ cô cũng không dám ho he gì.

Thiên Di à. Mẹ không cố ý….

“Rầm”

Mẹ cô chưa dứt lời, cánh cửa đã ngã sầm xuống. Và thay thế cho cánh cửa là bóng đen của một toán người.

Thiên Di à. Mẹ không cố ý….

“Rầm”

Mẹ cô chưa dứt lời, cánh cửa đã ngã sầm xuống. Và thay thế cho cánh cửa là bóng đen của một toán người.

“…”

“…”

Im lặng… Gần chục con người trố mắt nhìn vào cánh cửa đang yên vị như yên nghỉ trên nền nhà toàn bụi.

-”Em…Em mới gõ nhẹ thôi mà. Không cố ý đâu đại ca ơi…Hức…” Tên mặc áo đen, to con nhất bọn sợ hãi nhìn lén sang dáng người cao cao bên cạnh.

-”Có ai nói gì đâu?”

Nói rồi, Hạo Nhiên quay sang 3 con người đang đông cứng người trước toán người xa lạ:

-”Cửa gì thế này? Bao nhiêu?”

-”Cái gì bao nhiêu?”Thiên Di, bây giờ đã rã đông, hất hàm hỏi.

-”Cửa”

-”…”

-”…”

-”100 triệu”

-”HẢ?”

Hạo Thiên trố mắt, đúng hơn là những người còn lại trố mắt. Cả chủ tịch Long nước mắt rưng rưng nãy giờ vì cảm động không nói nên lời cũng phải phụ họa theo đám người đang sắp rớt hàm kia.

-”Hả cái gì? Nghe không rõ hả? Bộ tai các người để làm cảnh hả? Các người là ai? Tự nhiên đến đây nói nhăng nói cuội gì thế hả? Tìm ai? Có việc gì? Cần gì?”

Thiên Di hậm hực tuôn luôn một tràng.

Đến bây giờ ông Long mới nhớ ra mục đích của mình đến đây làm gì. Đôi mắt đỏ hoe của ông lại rưng rưng:

-”Ta… ta… ta là…Ba của con đây. Ta… đến để đón con”

-”HẢ?” Lại hả. Nhưng lần này lại là Thiên Di. “Ông có uống nhầm thuốc không đấy. Cha, Mẹ. Cha mẹ nghe gì không? Ông ta bảo ông ta là cha con đấy”

Thiên Di quay lại, nhìn cha mẹ, như thể nó trông chờ họ quát mắng lão già kia vì dám nhận càn. Nhưng cha mẹ nó bây giờ chỉ đứng im lặng.

-”Cha ? Mẹ?”

Có chút gì đó hoảng sợ xen lẫn trong giọng nói của nó. Sao cha mẹ lại không nói gì? sao cha mẹ lại im lặng? Chuyện này là gì đây?

Cuối cùng, cha nó lên tiếng trả lời. Nhưng không phải trả lời nó, mà là ông Long:

-”Ông có bằng chứng gì không?”

-”Có.” Giọng ông Long run run. Ông lôi ra trông túi một sợi lắc bạc đã cũ , nhưng khá đẹp mắt. Trên chiếc vòng có gắn một mắt đồng hồ nhỏ.

-”Trời đất..” Mẹ Thiên Di thảng thốt.

-”Mẹ. Cái gì vậy? Chuyện này là sao hả mẹ?”

Mẹ nó im lặng, cha nó cũng nuốt nước miếng, rồi cũng im lặng. Rồi từ từ, mẹ nó quay sang, chậm rãi:

-”Di Di. Chào ba đi con”

-”Cái gì?” Thiên Di thảng thốt.

Đến bây giờ chủ tịch Long mới lên tiếng:

-”Ngay khi con sinh ra, Mẹ con đã đeo cho con một chiếc lắc y như thế này ở chân.” Sụt sùi, ông tháo kính ra, lau nước mắt, rồi tiếp tục:

-” Lúc đó có một kẻ thù ghét ba vì người hắn yêu chọn ba. Người đó là mẹ con. Chính vì thế, Khi con được một tháng tuổi, nhân lúc ba không ở nhà, hắn đã sai người đến cướp con đi.”

“Ngay lúc hay tin, Ba đã huy động hết tất cả mọi người mà ba quen, nhưng không thể…”

“Về sau, ba quen được ông Trần Phong, là cha của cậu hạo nhiên đấy” Người một bên ông