Chỉ cần cái gật đầu

Chỉ cần cái gật đầu

Tác giả: Cheery_Candy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322780

Bình chọn: 7.5.00/10/278 lượt.

ấy ngúng nguẩy bỏ đi không quên ném lại cho hắn một cái lườm sắc lẻm. Chờ bà ấy đi khỏi, hắn ôm bụng cười như điên. Như để thêm phần kịch tính, hắn còn đập bồm bộp vào mặt bàn như thể tức cười không chịu nổi nữa ấy.

Hành động ấy của hắn làm cho bà phục vụ càng tức ọc máu hơn. Mấy cô phục vụ khác thì đơ mắt ra nhìn rồi bụm miệng cười lén. Họ không ngờ anh chàng đẹp trai trông lạnh lùng thế mà lại gài một mẻ ọc máu như vậy. Làm tốn hết nửa tiếng công việc của con người ta. Bà phục vụ ham trai ấy bị ông quản lý la cho một trận vì cái tội dám bỏ công việc mà đi nói chuyện với khách, đã vậy còn bị trừ nửa tiếng lương và thêm một cái bản kiểm điểm to oạch nữa chứ. Tội nghiệp!

– Tức quá mà! Mấy bà biết không? Cái tên ấy bẫy tôi một vố đau không thể tả? Cái gì mà 01234600 cháy máy chứ? Có mà cháy đầu tôi hiện giờ thì có! Còn kêu là gọi số này cho Chúa để biết thêm chi tiết nữa chứ! Tức quá!!!! – Bà ấy phồng mang trợn mắt rủa hắn cho mấy bà phục vụ khác nghe. Đáp trả lại cho bà ấy là…

– Hahahaha!!! Đáng đời. Trai đẹp đâu đến lượt mày chứ!!

_

_

_

– Ha ha ha! Nhìn mặt con bé phục vụ ấy lúc đó tức cười bà thím! Trông mặt nó thảm đến tội, Đảm bảo nó cú mình lắm, bị trừ nửa tiếng lương lại còn bị thêm cái bản kiểm điểm nữa cơ mà. Sao mà mày ác thế Quân ơi! Ừ, tao biết tao ác mà. Nhưng mà tao đẹp tao có quyền. Hahahahaha!!!!!!!!!

Hắn đứng trong thang máy lên tầng Game mà cười như điên. Vừa hỏi vừa trả lời khiến mọi người xung quanh cứ tưởng hắn vừa trốn trại. Không tưởng cũng hơi bị lạ. Có ai như hắn, miệng vừa lẩm nhẩm nói, lúc thì cười ngoác ra. Đã vậy cái tay lâu lâu còn đắc chí vỗ bành bạch vào đùi trông rất khoa trương. Mọi người xung quanh chỉ biết bịt tai, nhắm mắt lại để không thấy cảnh “Người điên đang cười” này.

Đến nơi, thang máy mở ra. Hắn bước ra ngoài mà miệng vẫn đang cười toét trông rất vô duyên. Khi cửa thang máy đóng lại, mọi người trong đó chỉ biết lắc đầu uể oải:

– Tội thằng bé, trông đẹp trai thế mà lại bị hội chứng “Cười toàn quốc”. Cứ thấy nó cười suốt không thôi!

Chắc tuần này hắn bị sao quả tạ chiếu trúng rồi. Lúc nào cũng bị người ta chửi là thần kinh với điên loạn, mà toàn vấn đề liên quan tới đầu óc mới ghê chứ. Rõ khổ!

.

– Ôi! Lâu lắm rồi mới vô đây chơi đấy. Coi bộ hơi khác cái lúc mình đến, có thêm mấy máy mới này. Coi bộ vui đây!

Hắn bước vào trong rồi trố mắt ngạc nhiên. Ngó quanh khắp nơi, hắn nở một nụ cười rạng rỡ. Hắn đi lòng vòng để tìm game chơi thì thấy có một đám đông vây kín hai cái máy “Game đấu súng”. Tiến lại gần xem thử thì mới phát hiện ra đó là…

hôitôi cơm đây

tí tôi đọc tr. bà

– Anh chịu thua đi, chơi 2 ván rồi mà ván nào cũng ít điểm hơn em! Anh về ngủ được rồi đấy! – Nó vừa bắn vừa chế giễu anh.

– Còn lâu! Biết đâu ván này anh thắng em thì sao. Đừng vội đắc chí. – Anh tức giận đáp lại.

– Coi lại điểm đi bạn ơi! Cách xa em cả trăm điểm thế kia cơ mà…

– Anh gỡ lại mấy hồi chứ!! Bắn được thằng đầu xỏ là được 1000 điểm rồi. – Anh cay cú lườm nó.

– À vâng. Chỉ tội tên đầu xỏ ấy trốn kín và lẩn nhanh quá nên chưa thể bắn hạ được chứ gì? Coi em đi, em tiêu diệt được tên ấy rồi đấy! – Nó lên mặt.

– Kệ em! Hứ!!!

– Có người giận rồi kìa! Ha ha ha ha ha ha!!!

Nó cười lớn làm anh Dương đang tức cũng bật cười theo. Mọi người xung quanh đang dõi theo cuộc đấu súng cũng lập tức cười lớn vì nụ cười như ánh nắng ban mai của cặp đôi dễ thương này. Hình như đang có một thiên sứ ánh sáng đứng cạnh nó và anh thì phải, nếu không thì tại sao hai người họ lại phát ra một thứ ánh sáng rạng rỡ đến lạ lùng thế chứ?

Đối lập với thứ ánh sáng dịu dàng đang phát ra từ nó và anh Dương thì đó là hắn với một ngọn lửa màu đỏ đang bùng phát ra. Ngọn lửa đó đang le lói vào tận sâu trong trái tim hắn khiến nó đau rát như bị phỏng. Hắn nhìn chằm chằm vào nó đang cười – Một nụ cười sáng chói, một nụ cười rạng rỡ mà chưa bao giờ hắn nhìn thấy nó cười như vậy khi đi bên cạnh hắn.

ĐAU!!!

Lại là cái cảm giác này. Đây là lần thứ hai hắn bị khi thấy nó đi cùng anh Dương. Tim hắn dường như bị thêm một nhát dao cứa vào sâu hơn khi thấy nó cười với anh – Một nụ cười mà hắn ao ước nó cười với hắn mà chưa bao giờ được.

“Lúc nào đi cạnh tôi cũng cãi nhau như nước với lửa. Thế mà đi bên cạnh hắn ta thì… Không! Sao mình lại như thế này chứ? Mình không thể có cái cảm giác tuyệt vọng đối với một con bé trước đây mình rất ghét được. Sao thế này? Không! Người mình thích là Thủy Băng! Trước đây, bây giờ và mãi mãi Thủy Băng vẫn là người mình thích. Không thể là Hoàng My được! Mình đang lầm tưởng thôi. Người mình thích là Thủy Băng, là Thủy Băng chứ không phải là Hoàng My. Tỉnh lại đi Quân! Mày là Trịnh Minh Quân – Đại thiếu gia của dòng họ nhà Trịnh cơ mà. Mày không thể thích một con bé giúp việc mà mày rất ghét được. Khônggggggggg…”

Hắn hét lên rồi bỏ chạy ra ngoài. Nhắm mắt, hắn chạy thật nhanh xuống đường. Đặt tay lên tim mình, hắn cố gắng thật bình tĩnh.

“Phải, người mày thích là Thủy Băng, không phải là Hoàng My. Đừng để cảm giác ngộ nhận đánh lừa mày. Thủy Băng… Đúng rồi!!”



– Alo, có chuyện


XtGem Forum catalog