The Soda Pop
Chết! Sập bẫy rồi

Chết! Sập bẫy rồi

Tác giả: KingKong Barbie

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323985

Bình chọn: 8.5.00/10/398 lượt.

hững: Không cần .

Bực quá đi mất, tôi kéo tuột mặt nạ vợ hiền xuống, bày tỏ trắng trợnmong muốn của bản thân: Bộảnh của bọn mình em mới được mặccó mấy bộ thôi, mà váy cưới trong đây nhiều thế này, bộ nào em cũng­muốn mặc hết, em cũng đâu ép anh phải chụp với em đâu. Giờ vừahay có cơ hội này, anh chiều em chút đi.

Phản ứng của hắn trước giọng nũng nịu và ánh mắt chờ mong của tôilà đứng bật dậy, nhìn ra bên ngoài rồi nói: Cũng muộn rồi, về sớmđi .

Tôi bĩu môi, vươn tay định cầm túi, nhưng ánh mắt lại rơi trên nhữngbộ váy cưới dưới ánh đèn rực rỡ mình còn chưa kịp mặc, nào đỏ, nàotrắng, nào hồng. Chân tôi bước đi không nổi, lại ngồi xuống, lẩmbẩm như ma nữ: Có người suýt chút nữa đã kết hôn một lần rồi,ảnh cưới cũng được chụp rồi, giờ sao lại là trong trắng kia chứ, làm­sao hiểu được người cả đời chỉ kết hôn một lần duy nhất. Trước đâyngười ta đã chụp một lần rồi, giờ lại chụp lần nữa, làm sao đảm bảođược sau này không chụp lần thứ ba, thứ tư kia chứ, lễ phục cứ thayhết bộ này tới bộ kia, đương nhiên không chịu tốn công sức chỉ vìmột lần này rồi, ừm, mình có thể hiểu mà, mình hiểu hết rồi .

Tống Tử Ngôn quay lại, giọng hơi mất tự nhiên: Em lại nói vớ vẩncái gì đó? .

Tôi không nhìn hắn, giọng yếu ớt như u hồn quỷ nữ: Đây chỉ là lolắng khi kết hôn lần đầu thôi, nếu em có thể giống như người ta, coikết hôn như trò chơi, cùng lắm là chơi lại từ đầu, thế thì đã khôngphải tính toán chi li chỉ vì mấy bộ váy rồi, dù sao cũng đâu phải chỉchụp một lần .

Hắn lại ngồi xuống, nghiến răng trèo trẹo: Không phải anh đã nói­cho em hiểu hết rồi à .

Tôi gật đầu: Thì hiểu rồi đó, nhưng anh cũng biết mà, em là điểnhình cho những con người nhỏ nhen khó chữa. Khó đảm bảo hôm­nào đó sẽ không giở lại chuyện cũ, anh đừng để tâm, cứ để một mìn­hem từ từ mục nát trong góc tối đi .

Hắn hung hăng trợn mắt nhìn tôi, tôi giả bộ như không thấy, t iếp tụcquyết chí làm ma nữ chập chờn. Cuối cùng, hắn thở dài, cầm lấy hợpđồng, đọc qua mấy lần, rồi lại ngẩng đầu lên, ánh mắt bỗng trở nên­tính toán: Anh ký, nhưng sau này em đừng nhắc lại những chuyệnnày nữa .

Tôi giả ngơ: Cái nào? .

Mặt hắn xị xuống.

Tôi cuống quýt gật đầu: Được, được, được .

Tuy bị mất đi một điểm để có thể uy hiếp hắn, nhưng có thể chụpđược ảnh đẹp, tôi cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.

Tôi mặc lại bộ váy cưới ban nãy ngồi yên chờ, cả đống người trong­phòng hóa trang đều vây quanh một cô người mẫu, chẳng ai thèmquan tâm tới tôi. Lát sau, có người đi vào kêu cô người mẫu kia rachụp ảnh, tôi cũng tò mò chạy theo coi thì thấy Tống Tử Ngôn cùngcô ta đi vào chỗ chụp. Tôi ké o một người bên cạnh lại, hỏi: Có cóphải nhầm rồi không? Người mẫu nam có phải là người đó không? .

Người kia lơ đãng đáp: Cậu Tống đó không phải người mẫu bênchúng ta mới mời sao, tuy chỉ là khách thôi nhưng khí chất đúng làkhông tệ chút nào. Nhưng vợ anh ta cũng rộng lượng thật, chỉ vì títiền thôi mà để cho chồng mình chụp ảnh cưới với người khác .

Tôi hóa đá, mãi s au mới hiểu, chẳng trách ánh mắt bà chủ kia cứ lóelên như thế, hóa ra bà ta chỉ muốn mời một mình Tống Tử Ngôn làm­người mẫu, căn bản là tôi chẳng có miếng nào! Nhìn về chỗ chụpảnh, cô người mẫu kia đang tựa vào người Tống Tử Ngôn, còn đặtmột tay lên vai hắn nữa chứ. Tôi hừ một tiếng, chạy vọt vào, đẩy cô­ta ra, bám lấy Tống Tử Ngôn như gà mẹ: Không được chụp! .

Cả đám người dừng lại, nhìn tôi ngạc nhiên, chỉ có Tống Tử Ngôn làtrưng bộ mặt sẽ biết tôi như thế này, cười khẽ với tôi. Phó nháy từtrong tấm vải đen ló đầu ra: Cô là ai hả? Đừng có gây rối ở đây .

Tôi dang hai tay cố sức che lấy Tống Tử Ngôn, tuyên bố chiếm hữu: Tôi là ai à? Tôi là vợ anh ta! .

Mắt Tống Tử Ngôn cong lên, vỗ nhè nhẹ lên bàn tay tôi còn bámtrên cánh tay hắn. Được tiếp thêm sức mạnh, tôi chất vấn: Cóngười như các người sao? Tôi còn mặc váy cưới mà các người đã tómlấy chồng tôi ghép đôi với người khác rồi! .

Phó nháy chẳng biết trả lời sao, tôi kéo tay Tống Tử Ngôn đi ran­goài, chưa ra tới cửa, bà chủ đã đi tới, câu đầu tiên đã khiến tôi phảikhựng lại: Hai người không thể đi, hợp đồng đã ký rồi .

Đó là vì tôi bị mấy lời nhập nhèm của bà ta lừa, tôi nổi giận: Pháhợp đồng thì làm sao? .

Bà ta thả lại hai từ: Đền tiền .

Chỉ hai từ này thôi đã kéo tôi vào biển lửa ngùn ngụt ngay lập tức,hình ảnh cao lớn của tôi cứ từ từ co lại, co lại, co lại, thành một chấmđen. Tống Tử Ngôn bước lên trước, kéo tôi ra đằng sau, nói đềuđều: Tiền phá hợp đồng với tiền chụp ảnh thanh toán cả thể đi .

Lúc ra khỏi ảnh viện, tôi ầng ậng nước mắt, nghĩ tới mớ tiền phải bỏra đó, tôi e dè hỏi hắn: Tống Tử Ngôn, anh không trách em chứ.

Hắn lắc đầu, chỉ nhắc nhở: Sau này làm chuyện gì thì cẩn thận mộtchút .

Hắn vừa nói tôi liền nhớ ra, tôi lơ mơ không đọc hợp đồng, nhưnghắn thì đọc mà, kẻ cáo già như hắn sao có thể tùy tiện ký được, tôihỏi lại: Có phải ngay từ đầu anh đã biết sẽ như thế không?.

Dưới ánh mắt hồ nghi của tôi, hắn thản nhiên gật đầu, chẳng trách­sao hắn lại nghe lời tới thế, còn hại tôi nghĩ mưu đồ của mình thàn­hcông, hóa ra là bị người ta tính kế giăng bẫy, mất mặt thì k