
i đứng cườikhổ. Cuối cùng tôi thực sự không chịu nổi áp lực tinh thần này nữa,đành cười gượng hai tiếng: Ha ha, không ngờ tổng giám đốc còn cónghề tay trái?.
Điệu cười này không tiếp tục được nữa, vì ánh mắt của Tống TửNgôn đã có thể giết được người Tôi rụt đầu lại, tiếp tục đứng kiểu đà điểu.
Mãi thật lâu sau, giữa tiếng người ồn ã, tôi nghe được tiếng thở dàicủa hắn, âm thanh đầy vẻ bất lực vang lên bên tai: Tần Khanh, rốtcuộc là em quá ngốc, hay là tôi quá thất bại đây? .
Đương nhiên là vế sau rồi? Tôi ngẩng đầu đang muốn trả lời thì thấyánh mắt phẫn nộ của hắn, chỉ có thể tiếp tục giả ngây.
Bỏ đi . Hắn kéo tay tôi: Đi theo anh .
Tôi cùng hắn đi vào trung tâm mua sắm nổi tiếng gần đấy, vừa đivào đã bị ánh vàng lóng lánh bên trong đâm cho đau cả mắt.
Trước đây tôi vẫn không hiểu tại sao con gái lại mê muội đồ trangsức tới như vậy, nhưng vừa nhìn những thứ lóng lánh được bày trongquầy, trong lòng tôi chỉ còn một ý nghĩ – muốn quá trời!!!Đến trước một quầy trang sức, Tống Tử Ngôn nhìn liếc qua bêntrong rồi dừng lại, nói: Chọn lấy một cái em thích đi.
Tôi nhìn đống nhẫn bên trong đang vẫy những cánh tay bé xíu nuộtnà với tôi, đau lòng hỏi: Chỉ có thể được một cái thôi ạ? .
Mặt Tống Tử Ngôn đen lại, tôi vội vàng cúi đầu chọn.
Cái này nhìn đẹp, nhưng cái bên cạnh cái đó cũng rất đẹp, nhưng màcái ở trên cái kia cũng rất rất đặc biệt Chọn nhiều cũng là không chọn gì hết, cuối cùng thì bây giờ tôi đãhiểu ra.
Dù chọn cái nào cũng đều đau lòng, tiếc nuối!Thế nên tôi chọn một cách an toàn nhất, quay sang cô bé bán hàng,nói: Lấy cho tôi xem cái đắt nhất .
Tống Tử Ngôn liếc nhìn tôi, mặt vẫn tỉnh bơ.
Cô bé đứng quầy nhanh chóng đem ra, một cái hộp nhỏ bọc nhungđỏ, bên trong là một chiếc nhẫn rất vừa ý, tôi đang tính lấy ra thìTống Tử Ngôn đã thủng thẳng nói một câu: Để đó cho anh .
Ngón tay thon dài của hắn gỡ chiếc nhẫn ra, một tay cầm tay trái củatôi, tay kia chậm rãi đeo nhẫn vào.
Tôi nhìn dáng dấp cúi đầu chăm chú trông đẹp trai của hắn, ngóngiữa tay trái tê rần rần, như có một dòng điện chạy từ đầu ngón taytới tận đỉnh đầu, không kìm được lắp bắp: Anh anh không có ýđó chứ? .
Hắn liếc nhìn tôi, cảnh cáo: Nếu em còn nói ra chuyện gì ngốcnghếch, anh có thể đảm bảo, số phận của em sẽ rất thảm thương .
Cái gì mà số phận với chả số phận, tôi không thèm để ý, trong lòngđang mừng muốn chết đây này. Nhưng bản thân không dám quá tintưởng, vẫn hỏi tiếp: Ý của anh là ý đó? .
Hắn ừ một tiếng mơ hồ.
Anh không nói thì làm sao em biết được chứ, anh không nói thì saoem dám tin đây?Tôi kéo tay áo hắn, vẫn chưa chịu buông tha: Là ý kia đó hả? .
Khóe miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười: Chính là thứ emđang nghĩ đó.
Tôi mừng như điên, hận không thể leo lên trên quầy hàng, dangrộng hai tay đón gió hét dài: Im the King of the world.
Nhưng vẫn phải cẩn thận xác nhận: Anh biết chuyện em đangnghĩ là chuyện đó đó sao? .
Mặt hắn xám xịt: Chỉ cần đầu óc em bình thường thì chắc chắn là ýđó.
Tôi nghiêng đầu suy nghĩ một lát, tuy rằng đầu óc tôi thông minhhơn người thường chút đỉnh, nhưng tuyệt đối bình thường.
Thế nên, lại tiếp tục mừng như điên.
Cô bé bán hàng cũng buồn cười vì kiểu nói chuyện ý tứ đó củachúng tôi nên khẽ cười trộm, nhưng vẫn không quên kinh doanh: Quý khách đã chọn được nhẫn rồi, xin mời tới quầy thu ngân thanhtoán.
Tống Tử Ngôn rút thẻ tín dụng ra, cô bé bán hàng tốt bụng giúpchúng tôi đi thanh toán.
Tôi sung sướng nhìn chiếc nhẫn, thừa dịp quanh đó không có ai, lenlén hỏi một câu: Tống Tử Ngôn, em có thể hôn trộm anh một cáiđược không? .
Hắn giật mình, tự nhiên cũng nghiêm trang đáp lại: Được .
Đáng tiếc động tác của cô bé tốt bụng kia quá nhanh, trong chớp mắtđã quay lại, cái hôn trộm bị hoãn.
Nhưng tâm trạng vẫn phơi phới, tới tận nhà vẫn cười hỉ hả, vào nhà,Tống Tử Ngôn cởi áo khoác, ngồi xuống sofa.
Tôi đã đi qua đi lại mấy lần mới phát hiện ra hắn chẳng làm gì hết,chỉ ngồi ở sofa, nhìn tôi vẻ rất mờ ám.
Tim tự nhiên nhảy lên một cái, nhìn ánh mắt như đòi nợ này của hắn,không lẽ là hối hận rồi?Tôi vội vàng giấu biệt tay trái ra đằng sau.
Qua đây . Hắn phát hiện ra động tác của tôi rồi.
Tôi bĩu môi chầm chậm đi qua.
Đưa đây . Hắn nói.
Tôi giả ngốc: Cái gì? .
Hắn hé miệng: Cái ở cửa hàng ban nãy đó .
Tôi khóc: Không phải chứ? .
Hắn gật đầu, quả quyết.
Quả nhiên hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, tất cả đều là hư không.
Tôi rơm rớm tháo nhẫn ra.
Hắn nhìn tôi tò mò: Em đang làm gì đó?.
Còn không phải do anh nói một đằng làm một nẻo à, tôi ai oán nhìnhắn, ngẩn người ra, lần thứ hai mặt hắn đen đi: Anh không nói cáiđó.
Không phải cái đó?Nghĩ thật kỹ một chút, cuối cùng tôi cũng hiểu ra, nếu bản thânngười bị hôn trộm đã chủ động yêu cầu, tôi đây cũng không kháchkhí nữa!!!Rất lâu sau, tới khi đã lấy lại nhịp thở, tôi nhìn trần nhà tổng kếtkinh nghiệm rèn luyện.
Chương 66
Khởi đầu tốt là thành công được phân nửa, cho nên rèn luyện lần nàyrất thê thảm.
Lần đầu tiên chủ động tiếp xúc thân thể, dũng khí có thể tăng,nhưng cuối cùng vẫn là số phận bị áp đảo Con đường cuối cùn