
hư băng làm cô sợ đến nỗi muốn chạy thật nhanh ra khỏi phòng nghỉ.
Bối Bối cứng ngắc quay đầu, không dám nhìn vào mắt của hắn, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Anh nên uống thuốc sủi đi!”
Nhìn cô gái nhỏ đang chạy trốn khỏi phòng nghỉ, ngón tay thon dài của Tỉ Hà Di nhẹ nhàng lướt qua đôi môi, lau đi son môi bị dính ở đó, khóe môi giơ lên.
Bảo hắn uống thuốc sủi là sợ hắn bị lây bệnh sao?! Xem ra cô biết rất rõ vừa rồi không phải ảo giác……
***
Thất bại!
Hoàn toàn thất bại!
Cùng yêu nghiệt đại nhân PK lại một lần nữa thảm bại!
Bối Bối gần như là khóc hết nước mắt cấp tốc chạy khỏi tầng 38, không hề thấy được ánh mắt xem xét của mọi người, còn có Linda ở sau lưng hỏi : “Lynn, ngày mai cô muốn uống canh gì?”
>_<
Lật bàn……
Uống TM ma quỷ canh?!
Vốn định tìm Tỉ yêu nghiệt kiến nghị, muốn thoát ly nước sôi lửa bỏng, lại trực tiếp đem dê vào miệng cọp, lần này không chỉ là đùa giỡn bình thường, mà là đùa giỡn tiếp xúc thân thể!!
Bị hôn, là đầu lưỡi cuốn lại lẫn nhau, chính là hôn kiểu Pháp……
Quấy rối tình dục, tuyệt đối là quấy rối tình dục!!
┬_┬
Bối Bối ở trong thang máy run run, cảm xúc hỗn loạn.
“Lynn, em làm sao vậy?” Thang máy dừng lại ở tầng 37, Hầu Ngôn Thanh cầm văn kiện tiến vào.
Bối Bối ngẩng đầu nhìn về phía Hầu Ngôn Thanh, hắn cũng là mặc áo sơmi, dáng người cao gầy, nhẹ nhàng khoan khoái thanh cao, trên mặt chợt hiện vẻ quan tâm, đôi môi phúng phính hơi hơi mở ra.
Cô nhớ tới lần trước ở quán bar uống say, hôn qua người đàn ông này……
Ma xui quỷ khiến, Bối Bối đứng thẳng dậy thế nào mà lại nhào vào trong lòng hắn.
Hầu Ngôn Thanh thật không ngờ ở thang máy lại được ôm người đẹp, hắn có chút thụ sủng nhược kinh, không để ý đến văn kiện đang ở trên tay, vươn tay ôm lấy Bối Bối, chịu đựng lực đạo do cô mang đến.
Chỉ là hắn còn chưa có thời gian để thích ứng, Bối Bối đã thoát ly khỏi vòng tay của hắn, trong lòng âm thầm mắng chính mình: Biện Bối Bối ngươi thật đần độn?! Rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau?! Như thế nào có thể so sánh?! May mà trong thang máy chỉ có hai người, nếu không thật SB!
(SB: điên khùng)
Cô xấu hổ cười cười với Hầu Ngôn Thanh cười: “Steven, thực xin lỗi, tôi cảm thấy không thoải mái, không biết chính mình đang làm cái gì!”
“Không quan hệ, tôi không ngại.” Hầu Ngôn Thanh tao nhã nhìn cô.
Bối Bối đỏ mặt: “……”
“Vừa rồi em đi đây vậy?” Hầu Ngôn Thanh thấy bộ dạng của cô, độ ngột hỏi.
“Tầng 38, có chút việc tìm Vincent.” Cô trả lời thành thật, kỳ quái, trong nháy mắt biểu tình trên khuôn mặt hắn thay đổi, lông mày nhíu lại.
“Kỳ thật, lời nói thật từ đáy lòng, tôi thật hy vọng em có thể thường xuyên không thoải mái.” Hắn mỉm cười ấn nút kế tiếp, thang máy đột nhiên ngừng lại.
( ̄口 ̄)!
Đây là tình huống gì vậy?!
Bối Bối dựng tóc gáy, lặng lẽ xê dịch vào một góc sáng sủa.
Hầu Ngôn Thanh cũng đi theo hướng cô xê dịch, một tay lấy văn kiện, một tay chống trên mặt tường kính của thang máy, gương chiếu rọi khuôn mặt tươi cười ôn hòa của hắn: “Lynn, em có nhớ lời ước hẹn của chúng ta không?”
Bối Bối囧, hứa hẹn cái gì?
Hầu Ngôn Thanh nhìn vẻ mặt không nhận ra của cô, nhíu mày nói tiếp: “Không nhớ rõ sao? Em đáp ứng mời tôi một bữa cơm, nhưng là đến bây giờ vẫn chưa thực hiện được!”
A…… Đúng vậy!
Khi đó ở quán cà phê của Kì Kì, cô đã đồng ý mời Hầu Ngôn Thanh một bữa cơm để nhận lỗi, bởi vì cô nghĩ có lẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa, cho nên mới thuận miệng nói vậy, không nghĩ tới lại có chuyện trùng hợp như vậy!
“Đúng, Steven, cám ơn anh đã nhắc nhở. Nếu không bận, tối thứ Sáu này có được không, anh xem thế nào?” Bối Bối suy nghĩ một lát, cảm thấy làm người nói lời phải biết giữ chữ tín.
Hầu Ngôn Thanh hơi hơi cười, ấn nút thang máy: “Em muốn ăn gì?”
Hô…… Thở ra một hơi, Bối Bối nghĩ nghĩ, đột nhiên nghĩ đến một nhà hàng không phải nhà hàng nổi tiếng nhưng thức ăn rất ngon:” Nhà hàng Taiji đi, đồ ăn Thái Lan, anh đã nếm qua chưa?”
“Tốt! Một lời đã định!”
Chương 31: Thành thực nhất chính là thân thể (2)
Mặt đen như than bước ra khỏi thang máy, Bối Bối lại lần nữa tự cổ vũ tinh thần của chính mình, dù sao hiện tại cô đã là người bị công chúng quan tâm, dù nói như thế nào cũng là một người quản lý, không thể mất dáng vẻ!
13:30, thời gian đi làm, cô nhìn thẳng, hướng văn phòng đi đến.
Vẻ mặt của Tiểu Tôn rất hoảng sợ chạy đến gần cô, đến gần trước mặt Bối Bối lặng lẽ nói: “Sếp Bối……”
“Sếp Bối cái gì? Làm việc đi……” Tâm tình của cô hiện tại thật khủng khiếp, bỏ qua Tiểu Tôn, tiếp tục đi qua khu văn phòng chung.
Vẻ mặt của Tiền Trinh cũng rất hoảng sợ, giống như một đứa nhỏ chạy gần lại đây: “Sếp Bối……”
Các cô gái này làm sao vậy?!
Bối Bối ngắt lời Tiền Trinh:” Chờ quay về phòng làm việc nói sau!” Nói xong lại bước đi về phía trước, nhẹ nhàng bước đi, không nhìn đống hỗn độn ở phía trước.
Bộ dáng như đi bộ của cô, làm cho Tiểu Đại cũng có vẻ mặt hoảng sợ muốn nói lại thôi.
Ba người vẻ mặt đau khổ đuổi theo cô đi vào văn phòng, Bối Bối lấy thuốc sủi từ ngăn kéo ném cho Tiểu Đại: “Mardi, không có việc gì để làm, đem cái này đưa đến tầng 38 đi!”
Tiền Trinh &