
Chàng Hoàng Tử trong giấc mơ
Tác giả: Jin Zhi Rim (a.k.a Cành cây khô =.=!)
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3210404
Bình chọn: 8.5.00/10/1040 lượt.
òn không à!! Vậy sao anh lại ở đây. . còn không mặc áo nữa – Cô bé che mặt nói
Vyl thấy khuôn mặt sợ sệt và ngốc nghếch của cô bé cảm thấy thật thú vị. . Anh tiến lại gần phía cô nhỏ nhẹ:
– Câu này phải là tôi hỏi chứ!
Cô bé nghe xong bỏ tay che mặt ngạc nhiên hỏi lại:
– Sao . . lại là anh hỏi???
– Là đêm qua ai vào đây hả?
Puny lúc này mới nhìn lại căn phòng và chính thức muốn đập đầu vào tường ngất. . .Tại sao có thể vào nhầm phòng được! Cô bé ngơ ngác thì bị Vyl ghé sát vào tai châm chọc:
– Sao đêm qua lại vào đây? Không phải là nhớ tới mức đó chứ!!!
Thật sự là cô đâu muốn vậy. Nửa đêm tỉnh dậy còn tỉnh ngủ phòng Vyl lại ở ngay gần cầu thang nên cô bé quên mất đi thẳng vào trong mà không suy nghĩ.Kết quả là giờ thì bị Vyl chế giễu đây. Càng nghĩ cô bé càng thấy mình ngu ngốc . . .
– Không phải mà. Tại . . đi nhầm chứ bộ !Phòng gì mà giống hệt nhau chẳng phân biệt nổi nữa!!!
Vyl nghe câu trả lời vô cùng “ hồn nhiên” và “ vô tư” của cô bất chợt nổi giận:
– Nhầm??? Có biết mình ngốc thế nào không hả? Sao con gái đêm hôm lại có thể vào nhầm phòng của con trai được. Lỡ có chuyện gì thì phải thế nào?
Puny thấy bộ dạng giận dữ của Vyl chẳng dám nói to tiếng chỉ trả lời nhỏ nhẹ:
– Sao anh lại tức giận? Tôi cũng đâu cố ý vào nhầm làm gì !Lúc đó tỉnh dậy thì mắt vẫn nhíu lại nên không để ý . Anh cũng đâu có làm gì đâu . . .
Vyl vẫn giọng đều đều:
– Tôi không làm gì thì không có nghĩa là kẻ khác cũng thế !Nếu hôm qua vào nhầm phòng tên Minh Yên thì sao? Xin cô để tâm một chút! Đừng làm người khác cứ phải lo lắng không yên như thế!
Puny cứng đầu cãi lại:
– Anh làm sao mà phải lo lắng chứ? Tôi đã nói là không cố ý rồi !!! Dù sao thì cũng là vào nhầm phòng của anh mà
– Phòng tôi ?? Phòng tôi thì hơn sao???
Cô bé run run :
– Vậy . . . Vậy là sao??? Hôm qua anh có . . .
Puny nhìn lại bộ quần áo Pijama của mình. . Cô bé thở phào khi nó vẫn còn nguyên ( trời ạ >”<) . Dù có hơi xộc xệch chút nhưng mà chắc tại thói quen lăn lộn tứ phía của mình nên cô thấy yên tâm hơn Cô nhìn sang phía Vyl đang nằm . . và chưa đầy 3s đã phải quay mặt đi bởi thân hình hoàn hảo mà khỏe mạnh ấy! Dù phải nói rằng rất quyến rũ nhưng mà nó làm tim cô đập loạn
– Sao anh có thể không mặc áo kia chứ +_<
Vyl quay sang cô cười :
– Là ai chạy sang đây còn cằn nhằn về thời trang đi ngủ của tôi?
Cứ nghe câu “ ai chạy sang đây” của Vyl là cô bé thấy ngại vô cùng. Là mình tự chạy sang còn mè nheo với chủ phòng nữa! Mà kể ra có chuyện gì thì cũng là lỗi của cô bé . . Ai biểu dẫn xác sang phòng Hoàng Tử hắc ám làm chi. . .
– Mà anh có thực sự là chỉ nằm ở đó không thế?!!!
– Ừ. Đang nằm đây!!
– Là đêm qua ấy !!!
Cô bé nhìn Vyl với ánh mắt mong chờ câu trả lời là “ Ừ”. Giờ cô bé lại thích câu nói” Ừ” rồi !!!
– À. Đêm qua thì không. .
Gì thế này. . . Anh trả lời là “ Không” !!!?
– AAAA !!!! Anh đã làm gì rồi?!!!
Vyl cười khẽ:
– Có nhất thiết phải nói không?
Puny càng thấy sợ hơn nhưng vẫn ngậm ngùi gật nhẹ đầu
– Đêm qua có người lăn qua chỗ tôi
Cô nghĩ lại xem đêm qua mình có lăn không thì thực sự rằng chẳng nhớ cái gì hết! Đầu cô hỗn độn.Cơ mà đêm nào cô ngủ mà chả lăn lộn .Vậy ra là cô toàn tự dẫn xác cho Hoàng Tử hay sao????
– Híc !! Mình điên rồi – Cô kéo chăn che kín mặt vì ngượng
Làm sao còn mặt mũi mà nhìn Vyl nữa. Đêm qua đã để anh thấy cô quá tệ hại và dở hơi rồi !!! Vyl lại gần phía Puny vòng tay qua ôm cô:
– Tôi sẽ có trách nhiệm với cô. Dù có là giả thì cũng nên như vậy, nhỉ?
– Trách nhiệm?? Ý anh là . . . anh đã . . . – Cô bé run run lên tiếng
Vyl kéo chăn khỏi tay cô. Lại bị đập vào mắt cơ thể quyến rũ của anh . . cô chỉ biết cúi đầu . . .
– Đêm qua vào phòng tôi, tự động lăn qua nằm cạnh tôi, gác chân lên người tôi. Chưa kể còn. . .
Cô thấy anh ngập ngừng liền giãy nảy lên :
– Còn sao nữa???
Anh giơ vết cắn của cô trên cánh tay mình lên tiếng:
– Cắn tôi
Cô cầm tay anh lên ngơ ngác. Trời ạ. Vết cắn hình như là hơi sâu thì phải. Cô áy náy nhìn anh. Híc híc. Nghĩ cũng tội, anh là bị cô hại đấy chứ!
– Milu thích cắn người nhỉ? – Anh lại trêu chọc cái “độc chiêu cắn” của cô
– Xin lỗi anh. Chắc là tôi lại mơ được ăn gà rán >_♥
– . . .
Hôm qua vì cái tội tham ăn mà cô đi nhầm vào phòng anh giờ thì lại là vì mơ thấy đồ ăn mà cắn tay anh. Thực tình, cô cũng vì quá đói nên mắt mờ mới vào nhầm ! Mà tại cái đồ thiếu gia keo kiệt Huan hết, giàu có mà cái tủ lạnh chỉ có mỗi một chai nước lọc không hơn không kém !Có trách thì trách Huan ấy ( đổ tội cho người ta kìa)
– Còn như vậy lần nữa thì tôi không bỏ qua đâu!
– Anh không phải người như vậy chứ!
– Ai mà biết
– A. . n .. h . .
Vyl chạm vào khuôn mặt đang đỏ bừng của cô bé, vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt kia. Nhịp tim của cô đang loạn xạ nhảy nhót đủ kiểu. . . Mặt thì như muốn nóng bừng lên.Cô bé đẩy nhẹ Vyl ra , anh lại kéo lại nói nhỏ vào tai cô :
– Mà này, lần sau đừng chảy nước miếng nữa nhé. Tôi rất dị ứng đấy !
– . . . – Bạn nào đó muốn độn thổ ngay lập tức
Thật đáng xấu hổ. Để người ta thấy hết tật xấu khi ngủ rồi. . . híc híc
Cô mặc nụ cười châm