
Chàng Hoàng Tử trong giấc mơ
Tác giả: Jin Zhi Rim (a.k.a Cành cây khô =.=!)
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 329693
Bình chọn: 7.00/10/969 lượt.
nhân, cam . . . nên ăn loại nào trước nhỉ?? Mà thôi, bố sẽ cho Hạt Tiêu ăn hết mà. . . vì bố rất yêu Hạt Tiêu
Ngày . . . tháng . . . năm
Luxu mà bố mua về ốm rồi . Mau khỏe nhé!. Vì không nghe lời mẹ ăn nhiều kem quá mà bị trứng ngỗng môn Nhạc. Lúc Hạt Tiêu khóc nhè vì điểm kém bố đã ôm và cho Hạt Tiêu đi chơi công viên. Trời. Công viên to và đẹp thật. Giá như có thể sống ở đây luôn thì tốt. Có mẹ và bố ở bên cạnh thế này. . .Hạt Tiêu sẽ là người hạnh phúc nhất
Ngày . . . tháng . . . năm
Hôm nay con đi học mà bố quên sao?Hạt Tiêu đợi mãi bố còn chưa chịu tới đón nữa. Bụng đói meo meo mà chưa được về nhà. Híc híc. Nhưng Hạt Tiêu may mắn quá, gặp được một anh thật tốt, dù cho lúc đầu anh ấy nhất định không cho Hạt Tiêu ăn Hạt Dẻ nhưng rồi Hạt Tiêu đã òa lên khóc thế là anh ấy đã cho đấy! Nhật kí có thấy mình giỏi không?Mà này, đừng có ghen tị với mình khi anh ấy cực kì đẹp trai đấy !Vì không biết tên anh nên từ nay Tiêu sẽ gọi anh ấy là Hạt Dẻ nhé
Puny run run đọc tới đây, cô đau đớn nghĩ về quãng thời gian đã qua. Có quá nhiều thứ đã xảy ra. . . Và trong số những kí ức đau đớn ấy vẫn xen lẫn kỉ niệm đẹp không thể xóa mờ đi
– Hạt Dẻ, . . . anh ơi cho em ăn cùng với được không? Năn nỉ đó!
Cô bé nhỏ nhắn với cái bụng đói đang sôi lên ùng ục đã tia thấy món đồ ăn ở gần đây. Vừa sợ, vừa đói khiến cho cô bé chẳng còn e dè nữa, vội chạy về phía chàng trai đang ngồi gần đó. Không cảm xúc, lời nói, chàng trai ấy hoàn toàn vô cảm
– Anh, cho em ăn cùng đi mà!Em thực sự rất rất đói. Bố em chưa tới, anh cũng đợi bố mẹ phải không?? Vậy thì chúng ta cùng ăn, cùng đợi nhé! Nhé! Nhé anh- Cô bé ấy nở một nụ cười đáng yêu cùng khuôn mặt hào hứng
– Đi đi
Cô bé còn tưởng mình sẽ được ăn ai ngờ chàng trai ấy lạnh nhạt vô cùng ngay cả một chút lòng thương cảm cũng không tồn tại. Cô bé ngơ ngẩn một lúc, nhưng vẫn muốn nói chuyện với cái người lạnh như băng kia! Cô thích đồ lạnh, anh giống như cây kem giữa mùa hạ vậy. Vị gì nhỉ?! Vị dâu, vị sô cô la, vị hạnh nhân hay là va ni?! Chẳng phải! Anh là vị đặc biệt của đặc biệt…Muốn ăn thì phải chịu lạnh. Còn muốn thân với người như anh phải làm tan đi lớp băng đó!
Cô bé liền mè nheo:
– Anh gì ơi!Anh keo thật đấy!Có mỗi một chút ít Hạt Dẻ mà cũng ăn một mình nữa. . .
Chàng trai có chút phản ứng nhưng chỉ chút thôi. Cũng chẳng thèm phản biện gì, mặc kệ cô bé dễ thương với cái bụng rỗng không kia
Cô bé chìa 2 tay trước mặt chàng trai với cái miệng mếu máo đến tội. Chàng trai vẫn không phản ứng gì khiến cho cô bé lại khóc to hơn, to hơn nữa. Cuối cùng chàng trai cũng phải đưa cho cô bé Hạt Dẻ bởi tiếng khóc vĩ đại ấy
– Anh tốt quá. . . híc híc. . . từ bây giờ em và anh làm bạn nhé! Được chứ?!
Nước mắt vẫn còn đọng lại trên mi mắt nhưng thấy được nụ cười cười của cô bé, chàng trai ấy không biết từ bao giờ bản thân đã thấy được niềm hạnh phúc nằm trong chính nụ cười
– Anh không thích làm bạn em thì em vẫn làm bạn anh ^^ Vì em thích anh lắm – Cô bé thẳng thừng cười nói với anh
– Mà anh không nói gì ả thế? Toàn em nói thôi! Nhưng mà dù vậy em vẫn thích nói chuyện với anh đấy! – Cô bé vừa cười vừa nở nụ cười ấm áp
Từ hôm đó, chàng trai và cô bé ấy rất thân thiết. Hai người ngày nào cũng cùng ăn hạt dẻ. Rồi từ bao giờ cô bé ấy gọi chàng trai :
– Anh Hạt Dẻ !! Em muốn ăn anh!
Mỗi lần như vậy, chàng trai Hạt Dẻ kia cảm thấy ấm áp. . .
Chàng trai biết cô bé ấy ghét cay ghét đắng hạt tiêu cho nên cũng không biết từ bao giờ gọi cô bé ấy :
– Hạt Tiêu!!
Mỗi lần vậy, cô bé đều xịu cái mặt ra dù cho ở nhà không ngày nào bố mẹ không gọi cô bé là Hạt Tiêu. Dù thế cô bé muốn anh gọi cô là Princess. Bởi vì anh thực giống như Prince. Cô bé thực sự thích Prince
Cả hai đã cùng nhau có khoảng thời gian vui vẻ. Vì mỗi khi nhìn nụ cười của cô bé ấy, nhìn cô bé ấy hạnh phúc, nghe cô bé ấy hát, nghe cô bé gọi tên chàng trai trong lòng chàng trai ấy đã phá bỏ sự lạnh lùng
Nhớ lại khoảng thời gian ấy, Puny chẳng biết nên buồn hay vui nữa. Cả hai cảm xúc này đều chen lấn không ngừng. Tiếp tục lật những trang tiếp theo Puny thấy tay mình không chỉ run mà còn gần như mất cảm giác. . . Một kí ức đau lòng . .
Ngày . . . tháng . . . năm
Hôm nay, bố về muộn quá. Hạt Tiêu phải ăn cơm một mình vì mẹ nấu cơm xong đã cùng mẹ Lin đi đâu đó. Lại có toàn món bố thích . Cá chiên, canh giá đỗ , dưa cải . . Đáng tiếc, chắc là công ti của bố không được ăn ngon vậy đâu. Vì bố bận lắm, chẳng để ý gì cả. Hạt Tiêu sẽ để dành phần cho bố. Cuối cùng bố vẫn không về nhà
Ngày . .. tháng . . . năm
Cuối cùng cũng tới Chủ Nhật để được đi đến công ti bố chơi. Nơi này không quá đồ sộ và khổng lồ như các công ti mà Hạt Tiêu từng thấy nhưng vào đây Hạt Tiêu cảm giác ấm áp vô cùng.Đi đến đâu cũng thấy mọi người cúi chào mẹ rất lễ phép. À, bố là Giám đốc cơ mà nhỉ? Nhưng Hạt Tiêu thấy bố chẳng ra dáng chút nào có lẽ vì bố quá thân thiện với mọi người?? Mẹ chỉ đưa Hạt Tiêu tới rồi về ngay. Sao vậy nhỉ?? Dạo này, mẹ và bố sao sao ấy. . . Không còn thân thiết. . .Không phải đâu, bố mẹ vẫn rất tốt mà . . . Nhưng kì lạ quá, bố đan