
Chàng Hoàng Tử trong giấc mơ
Tác giả: Jin Zhi Rim (a.k.a Cành cây khô =.=!)
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 328822
Bình chọn: 8.5.00/10/882 lượt.
o ông bà chủ vào ngày mai , được chứ?? Chủ tịch mấy năm nay đều rất trông chờ cháu dâu, tổng giám đốc cũng chờ có con dâu, bà chủ cũng mong chờ con dâu. Vậy cậu còn định tới khi nào nữa đây??? Cậu biết rõ sức khỏe chủ tịch rất bất ổn mà còn như vậy ???
Vyl biết ông của mình không hề ép buộc anh chuyện phải có bạn gái. Chỉ là cả nhà ai cũng sợ ông chưa kịp nhìn mặt cháu dâu mà đã phải ra đi. Hiện tại, ông không khỏe nhưng vẫn giữ chức chủ tịch. Khi bà anh còn sống cũng hay trách ông nội ham công tiếc việc. Đến khi bà mất ông lại càng lao vào làm việc ngày đêm như để quên đi một người ông vô cùng thương yêu. Rồi đây mỗi lần mệt mỏi ông vẫn luôn nhớ đến bà. . .
Có lẽ Vyl là người ông nội quý nhất. Ông không bao giờ ép anh bất kì chuyện gì. Nhưng trong lòng ông luôn mong được nhìn thấy cô cháu dâu. Vì thế lần này anh thực sự cũng không muốn làm ông đau lòng.
Nhưng chuyện tình yêu với anh dường như rất phù phiếm. Mọi người chỉ qua là thích vẻ đẹp của anh, thích gia cảnh của anh. Ngoài hai thứ đó ra họ có quan tâm thực sự tới cảm xúc và tâm tư của anh???? Vì thế với anh những người đó hoàn toàn chỉ là hạt bụi, hạt cát. Không có chút ấn tượng gì ngoài hai chữ : Tầm thường
Ở Prince, anh đam mê với công việc của một Dancer. Không hứng thú với bất kì một người phụ nữ nào. Với anh, không có ai là thật lòng hết !!! Chỉ là lợi dụng và lợi dụng. . . Lần này, anh lại khiến ông buồn nữa rồi !!!
Nghĩ ngợi một lúc lâu, anh quản lí buông tha chuyện ra mắt bạn gái , chuyển sang chủ đề khác . Anh quản lí rất thương ba mẹ của Vyl nên anh nhất quyết phải để ông bà chủ gặp được Vyl :
– Nếu vậy cậu sẽ đi đón ông bà chủ chứ ?
– Không – Vyl thản nhiên đáp lại
Anh quản lí vẫn một mực:
– Vậy cậu ở nhà ăn cơm cùng ông bà chủ nhé !
– Còn tùy – Nói rồi anh lên phòng đóng chặt cửa lại
Anh quản lí nói vọng lên :
– Cậu nhất định phải ở nhà ăn cơm đó !
Ở trong căn phòng rộng, Vyl lặng người đi . Ai mà chả mong gặp bố mẹ mình ở xa về chứ . . Nhưng sao họ lại xa anh lâu vậy . .
Không một lời từ biệt bỏ anh ở đây suốt bao năm . . Bỏ anh vì công việc bận rộn quanh năm suốt tháng.Sau đó thì có đưa anh sang Nhật một thời gian nhưng rồi cũng vì công việc mà để anh một mình
Anh có được tuổi thơ đi chơi cùng bố mẹ như bao đứa trẻ khác hay chăng? Hay chỉ là một đứa bé sống không có tình thương yêu của bố mẹ từ nhỏ. Anh còn quý anh quản lí và bà quản gia hơn cả bố mẹ anh ! Ít ra họ cũng hiểu anh muốn gì, thích ăn gì, quan tâm điều gì, đang có tâm sự hay đang vui vẻ !!!
Tại sao người sinh ra anh lại không biết ??? Vì vậy anh luôn có ác cảm với bố mẹ mình. Anh nghĩ rằng họ chỉ quan tâm đến tiền bạc, sự nghiệp mà thôi.Anh chỉ mong một lần được như những đứa trẻ khác lớn lên trong tình yêu của bố mẹ dù không có được cuộc sống đầy đủ như anh thì chí ít tình yêu cũng đủ để con người ta thấy hạnh phúc lắm rồi.
Phải trải qua người ta mới thấu hiểu tiền không mua được hạnh phúc, giàu sang nhưng không có tình yêu thương, không có cảm giác gia đình .
Nhắm chặt đôi mắt lại anh không muốn nghĩ thêm gì nữa. Không hiểu tại sao khi nhắm mắt lại anh chợt nghĩ đến cô bé phiền phức ở sân trường. Có thể đoán biết được đó là một cô bé hồn nhiên, cứng đầu và ngốc nghếch. Một cô bé như vậy có khi nào lại tầm thường như những người con gái mà anh từng biết. Bỗng nhiên lại nhớ tới một người như cô, anh thấy mình thật thừa hơi trong khi còn bao chuyện mà anh còn phải nghĩ tới, còn phải trải qua.
Trong khoảnh khắc nào đó, có hai con người có những cảm xúc giống nhau, tâm tư giống nhau và đặc biệt có những mong ước , khao khát về cuộc sống gia đình bình yên như tất cả mọi người…
CHAP 7: NÀNG DÂU BẤT ĐẮC DĨ
Chap 7: Nàng dâu bất đắc dĩ
Kính koong . . .
– Cô có bưu phẩm – Người đưa thư nói khi Puny mở cửa
– Vâng ! Cảm ơn bác
Cô bé cầm bó hoa và gói quà kèm theo bức thư từ mẹ cô. Nội dung bức thư là mẹ cô bé có người bạn thân mới từ nước ngoài trở về. Mẹ cô nhờ cô đưa cho người bạn này quà và bó hoa. Vì nhà bà ngoại xa nên không thể trực tiếp đưa được. Đành nhờ Puny tới thay mẹ cô vậy. Dù sao hôm nay cũng là Chủ Nhật không phiền cho lắm. Cô bé thong dong ôm bó hoa đi tới gần cái địa chỉ trên tay. Khuôn mặt vui vẻ của cô ngay lập tức chuyển sang đưa đám khi tiếp tục gặp lại một người cô không ưa :
– Hả ? – Puny hét lên khi Vyl đang đến gần chỗ cô bé đứng bấm chuông
– Sao anh lại ở đây ? – Puny ậm ừ lên tiếng
– Đây là nhà tôi – Vyl thản nhiên đáp
Cô bé nhớ ra đây chính là ngôi nhà lần trước mình tới có gặp anh. . Trí nhớ cô không được tốt nên phải vật lộn mãi mới nhớ ra hết các sự việc. Sự trùng hợp mang tính ngẫu nhiên và đầy bất mãn. Thì ra người bạn thân mà mẹ cô hay nhắc tới lại chính là mẹ của tên Hoàng Tử hắc ám cô cực kì dị ứng. Còn chưa nói tới chuyện mẹ cô từng gán ghép cô với con của cô bạn thân. Còn định đợi cả hai lớn sẽ cho hai người kết hôn.
Trời ơi là trời !!! Cô đang vướng phải cái chuyện quỷ quái gì thế???Rõ ràng cô và anh như là hai kẻ không đội trời chung mà !!! Sao có thể??? Gì mà rắc rối tới vậy!!! Puny bỗng chốc nhìn anh với á