
cả không khí vừa mới hít vào thổi vào miệng anh.
Lặp lại ba lần như vậy, cô áp tai vào ngực anh để nghe tiếng tim đập, nhưng lại rất mỏng manh, giống như có thể ngừng đập bất cứ lúc nào.
Đào Du Du sốt ruột đến chảy mồ hôi trên trán, cô bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại, lại lặp lại hô hấp nhân tạo ba lần, nhưng tình hình lại không có một chút khả quan nào.
“Vũ Văn Vĩ Thần! anh tỉnh lại đi, anh không thể chết được, anh tỉnh lại nhanh đi, tôi không muốn cho anh chôn cùng, tôi còn nuôi dưỡng hai đứa nhỏ nữa, tôi luyến tiếc chúng nó, anh mau tỉnh lại đi, tôi van xin anh mà…….” Tình hình Vũ Văn Vĩ Thần không có tiến triển, Đào Du Du sốt ruột khóc nức nở.
Cô vừa hô hấp nhân tạo cho anh, vừa lắc lắc người anh làm cho anh tỉnh lại.
Thời gian trôi qua từng chút, mà sắc mặt của Vũ Văn Vĩ Thần ngày càng trắng xanh.
“Vũ Văn Vĩ Thần, tên đại hỗn đản, anh ma tỉnh lại, anh đừng nghĩ chết, sau khi anh chết tôi sẽ chôn củng anh, anh cái tên vô sĩ yêu tinh hại người này, nếu anh không tỉnh lại, anh có tin tôi sẽ đến đốt sạch phủ Tổng Thống không?” Cô cố gắng thêm 1 lần nữa, nhưng Vũ Văn Vĩ Thần không có dấu hiệu mở mắt, Đào Du Du thở hổn hển, động tác lay nhẹ Vũ Văn Vĩ Thần đã trở thành những cái đánh thật mạnh.
Lúc này cô hoàn toàn không thể dựa vào vận may để cứu anh như lần trước, xem ra chỉ có thể chờ đợi xe cứu thương đến thôi.
Đào Du Du thầm nghĩ, không biết kiếp trước cô đã làm sai chuyện gì, mà kiếp này gặp phải chuyện như vậy, nếu Vũ Văn Vĩ Thần chết rồi cô phải làm sao bây giờ?
Lý Dũng có thể điều tra ra cô không?
Chỉ cần nghĩ đến sau khi Vũ Văn Vĩ Thần chết, Lý Dũng sẽ giết mình, Đào Du Du cảm thấy một mảnh u ám, cô không rõ vì sao ông trời muốn đùa giỡn với cô như vậy, kiếp trước cô đã tạo ra tội lỗi gì?
“Phụ nữ ngốc….” Rốt cuộc, ngay lúc Đào Du Du cố gắng đem toàn bộ trách mắng thông qua bàn tay mính áp chặt lên lồng ngực Vũ Văn Vĩ Thần, trong phòng đang yên tĩnh liền vang lên giọng nói yếu ớt.
Đào Du Du cứ tưởng mình đã nghe nhầm, cô lập tức đưa tay dụi dụi hai mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, chờ mong anh ta mở miệng lần nữa.
“Đem……..Đem mấy chậu hoa kia để trên ban công ngoài cửa sổ đi…..” Một giây sau, giọng nói suy yếu lại vang lên, đồng thời chủ nhân của giọng nói cũng mở mắt.
“Anh……..Anh tỉnh lại rồi? Anh thật sự tỉnh lại rồi?” Đào Du Du vừa vui mừng vừa khóc, không phải cô đang nằm mơ chứ? Vũ Văn Vĩ Thần đã tỉnh lại, anh ta thật sự đã tỉnh lại rồi.
“Nếu không muốn tôi chết, thì hãy nhanh chóng đem mấy chậu hoa kia để trên ban công ngoài cửa sổ đi.” Vũ Văn Vĩ Thần phát hiện vào thời điểm quan trọng người phụ nữ này luôn ngu ngốc như vậy. Anh nhịn không được hơi bực bội, tuy rằng giọng nói vẫn suy yếu, nhưng lại làm cho người ta nghe không có cảm xúc.
“Được, tôi biết rồi, anh phải cầm cự một chút, xe cứu thương sắp đến đây rồi.” Cuối cùng xác nhận người trước mắt đã tỉnh lại, Đào Du Du lập tức an ủi anh một câu, sau đó xoay người đem giấu mấy chậu Mặc Lan kia.
“Chờ chút….Du Du, cô gọi xe cứu thương đến rồi hả? Nhanh chóng cho người chặn xe lại, tuyệt đối không để cho xe cứu thương đến Sơn Trang.” Sau khi Vũ Văn Vĩ Thần nghe Đào Du Du nói đã gọi xe cứu thương đến, anh lập tức mở miệng dặn dò.
“Cái…..Cái gì?” Đào Du Du cho rằng mình nghe nhầm, cô không hiểu quay đầu nhìn vẻ mặt suy yếu của Vũ Văn Vĩ Thần.
“Nhanh đi!” Âm thanh của Vũ Văn Vĩ Thần đã đề cao thêm mấy decibel, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Đào Du Du hoảng sợ, sau đó chạy ra cửa phòng, cô mở cửa phòng ra, gọi điện thoại cho vệ sĩ nhỏ giọng nói: “Ngài Tổng thống đã tỉnh lại, nhanh chóng cho người ngăn chặn xe cứu thương lại, ngàn lần không thể để cho xe cứu thương vào trong phạm vi Sơn Trang này.”
“Dạ.” Vệ sĩ nghe xong, lập tức đáp ứng.
Đào Du Du xoay người trở về phòng lục tung tìm góc sáng sủa giấu cây Mặc Lan đi.
Không bao lâu cô tìm thấy hai cây Mặc Lan trong một ngăn tủ, nhanh chóng ôm chúng đem ra ngoài ban công cửa sổ. Sau đó đóng cửa sổ lại, rồi mở một bên cửa sổ ra cho thông khí.
Đợi lúc cô làm xong việc, Vũ Văn Vĩ Thần đã tự mình ngồi lên ghế sô pha.
Chương 82: Anh Muốn Tự Sát?
Đào Du Du ngay lập tức đi rót một chén nước ấm đưa tới cho anh, sau đó mới hỏi: “Ngài. . . . . . cảm thấy sao rồi? Thực sự không cần gọi xe cứu thương sao?”
Vũ Văn Vĩ Thần nhận chén nước trong tay cô, uống hai ngụm rồi nói: “Tôi không sao, hai phút nữa đem mấy chậu Mặc Lan về chỗ cũ đi.”
“Cái gì? Tại. . . . . . tại sao? Ngài. . . . . . không phải ngài. . . . . .” Đào Du Du đối với lời dặn dò của anh có chút khó hiểu.
Không muốn gọi xe cứu thương, lại còn đưa Mặc Lan đem về vị trí cũ. Anh đang nghĩ gì vậy?
Chẳng lẽ muốn tự sát?
Mà nếu muốn tự sát thì sao không chọn phương thức nào tử tế ấy? Còn định chết ngay trước mặt cô làm gì?
Đào Du Du nghĩ mãi mà cũng không ra.
“Lúc này không có thời gian để nói nhiều, cứ làm theo lời tôi là được.”
Hơi thở của Vũ Văn Vĩ Thần hiện giờ đã có chút hỗn loạn. Anh nhắm mắt lại, hít thở thật sâu vài lần. Sau khi Đào Du Du mang chậu Mặc Lan ra ngoài ban công, lại mở thêm cửa s