
ưa tin sao? Anh tại sao lại không tin? Anh biết lúc anh nói lời này, lòng em đau thế nào không? Anh có biết lúc anh trước mặt đứa bé nói “không thể nào”, đứa bé thương tâm thế nào không? Nếu anh không tin thì anh sờ đi…..” Hạ Thủy Ngưng kích động cầm lấy một tay của anh, nhẹ nhàng đặt ở bụng mình, tựa như thôi miên, thong thả nói, “Anh có cảm giác được không? Mặc dù nó còn chưa đủ tháng, mặc dù nó còn chưa có thành hình, nhưng anh là ba nó, anh là người ban tính mạng cho nó, anh có thể cảm giác được không? Anh có thể cảm giác được sự tồn tại của nó chứ? Anh có cảm giác được nó đang gọi anh….. ba….. ba….. đừng vứt bỏ con….. không nhận con….. Con là con của ba a….. Con là con của ba a…. ! Anh có nghe thấy không? Nó đang nói chuyện cùng anh đó, nó đang thương tâm, nó đang khổ sở….. Anh Hiên….. Anh cảm thụ đi, nó là con của chúng ta, là bảo bối của chúng ta, là kết tinh của chúng ta….. Anh Hiên…..”
Bách Hiên nghe những lời này, giống như thanh âm nức nở, không ngừng vang vọng bên tai anh, mà bàn tay chạm vào cái bụng bằng phẳng của cô, rõ ràng không có bất kỳ cảm giác nào, nhưng theo lời cô, từ giọng nói không ngừng phập phồng của cô, lòng bàn tay càng ngày càng nóng, không ngừng ấm lên, rồi bỗng nhiên tựa như sinh ra ảo giác cảm thấy có tiếng tim đập, anh sợ hãi lập tức rụt tay lại.
“Không….. Không….. Không…..” Anh hoảng sợ.
Lý trí rất rõ ràng đây là điều không thể, cảm giác vừa rồi nhất định không phải thế, cho dù cô thật sự mang thai, hiện tại cũng không thể có cái gì dao động, nhưng nghe được lời Hạ Thủy Ngưng nói bên tai như thanh âm của đứa bé, giống như thật sự nghe được tiếng chất vấn thương tâm của đứa nhỏ: ba, ba tại sao không thừa nhận sự tồn tại của con? Con là con của ba a? Ba, ba tại sao không chịu nhìn nhận con? Tại sao?
“Không….. Không….. Không…..” Anh vẫn lắc đầu, nhưng khi mở miệng lại không nói được gì cả, càng không cách nào tiếp tục phủ nhận.
Hạ Thủy Ngưng thấy mình nói dối thành công, vội vàng thừa thắng truy kích, tiếng lên một bước, ôm lấy thân thể anh, dùng thanh âm không thể nhỏ hơn được nữa nói, “Anh Hiên, coi như là vì bảo bảo, xem như là vì sinh mạng mới này, anh đừng cự tuyệt em….. được không? Tiếp nhận em đi….. Em thật sự yêu anh, em chỉ yêu một mình anh, em không thể không có anh, cả đời em đều sẽ ở bên anh, khiến anh hạnh phúc, khiến con hạnh phúc, anh Hiên….. Tiếp nhận em đi, tiếp nhận tình yêu của em đi….. Anh Hiên….. Anh Hiên…..” Cô không ngừng kêu ríu rít, áp sát thân thể anh, ôm chặt lấy anh, đưa môi nhẹ nhàng áp lên gò má anh, sau đó hôn lướt qua tới môi anh.
Bách Hiên hoàn toàn lạc trong lời nói của cô, thân thể ngây ngốc không có nửa điểm phản ứng, mà trái tim bởi vì bị thương quá nặng, lại bị lời cô làm ấm áp. Hạnh phúc? Anh thật sự có thể có được hạnh phúc sao? Anh có con, có vợ, vậy sẽ hạnh phúc ư? Trong cuộc sống không có Thất Thất, anh có thể cùng người phụ nữ khác hạnh phúc ư? Anh có thể không? Anh có thể sao?
Hạ Thủy Ngưng hôn lấy môi anh, không dám nóng nẩy, bởi vì sợ quấy rầy đến trái tim hoang mang của hắn, sợ anh đột nhiên tỉnh táo lại, cho nên cô chỉ có thể từng chút từng chút xâm nhập, từng chút từng chút dò xét, đầu tiên là nhẹ nhàng, sau đó lại thay đổi, khiêu khích bản tính chỉ thuộc về đàn ông, mà đôi tay mảnh khảnh lại đưa tới trước ngực anh, bắt đầu vuốt ve từ cơ bụng, đến trước ngực, sau đó vòng qua nách ra sau lưng, thân mật ôm thân thể anh, lại khẽ dùng lực, kéo thân thể anh nhích tới gần giường.
Bách Hiên bàng hoàng khẽ nhíu mày, đầu óc vẫn còn trong hỗn độn, căn bản là không biết mình theo Hạ Thủy Ngưng bắt đầu di động, hoàn toàn không có phát hiện đang cùng cô hôn môi, chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủn đã tới bên giường.
Tâm tình Hạ Thủy Ngưng càng ngày càng vui vẻ, tuy rằng cô nói dối, tuy rằng cô lừa gạt anh, nhưng nếu hai người bọn họ bây giờ làm, vậy chuyện mang thai sẽ đơn giản, đến lúc đó chỉ cần cô chân chính mang thai con anh, vậy anh hoàn toàn thuộc về cô rồi, thế nên cô trở nên càng lúc càng lớn mật, đưa anh tới bên giường, từ từ xoay người, để anh đưa lưng về phía giường, hai tay dùng lực đẩy anh ngồi lên, sau đó cô liền buông môi anh ra, hôn lên cằm anh, hôn đến cổ, hôn đến xương quai xanh, đồng thời cỡi áo sơ mi đã bị xé lúc trước, cuối cùng hai tay dừng trên thắt lưng anh, âm thầm hít sâu một hơi, áp chế sự xúc động xuống, cởi thắt lưng da, kéo khóa quần xuống, nhẹ nhàng chạm vào phần dưới của anh.
Đột nhiên! Bách Hiên khẽ nhíu mày, thân thể bỗng nhiên chấn động, thật giống như bị nhóm lửa, dây thần kinh nào đó bắt đầu phản ứng.
Hạ Thủy Ngưng thấy mình đã thành công hơn phân nửa, khóe miệng tươi cười hưng phấn, cô bắt đầu nóng lòng, dùng một tay cởi hết quần áo trên người, sau đó đẩy Bách Hiên ngã xuống giường, giạng chân ngồi trên người anh, cầm lấy anh, muốn để anh tiến vào thân thể mình.
Thân thể Bách Hiên thình lình ngã xuống giường, hai mắt mở rộng, suy nghĩ ngổn ngang biến mất, cả người lập tức thanh tỉnh lại.
“Cô đang làm gì?” Anh thình lình ngồi dậy, nhanh chóng vươn tay, nắm lấy hai tay cô.
“Anh Hiên!” Hạ Thủy