The Soda Pop
Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329874

Bình chọn: 8.00/10/987 lượt.

ó cùng gật gật đầu.

Mặc Tử Hàn và Bạch Trú nhìn hai mẹ con, trán không khỏi đổ mồ hôi.

Trà?

Đó không phải là nước sao?

Hơn nữa vừa rồi Tử Thất Thất không phải mới phát bệnh sao? Cô không phải vừa thở hổn hển vừa cực kỳ khó chịu sao?

“Mặc tiên sinh, này….” Bạch Trú nghi ngờ hỏi.

“Ách… mới vừa rồi cô ấy thật sự mới phát bệnh!” Mặc Tử Hàn trả lời

“Phát bệnh? Bệnh gì? Em rõ ràng rất khoẻ, anh xem, rất khoẻ nha, anh cũng không nên nói lung tung!” Tử Thất Thất vội vàng phủ nhận.

“Đúng vậy ba, mẹ vẫn rất tốt, phát bệnh gì? Không phải ba phát bệnh chứ? Lẽ nào là bệnh thần kinh?” Mặc Thiên Tân một bên phụ hoạ cùng hại người.

“Hai người… Hai người hợp lại trêu đùa tôi?” Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm hai mẹ con.

“Em không có!”

“Con không có!”

Hai mẹ con trăm miệng một lời, đồng thanh đáp.

Mặc Tử Hàn nháy mắt biết được cảm nhận của Tử Thất Thất lúc nãy. Thật sự rất tức giận. Hơn nữa buồn bực nhưng lại không thể phát tiết.

Mà Bạch Trú đứng một bên nhìn cả nhà 3 người, không khỏi lắc đầu một cái, sau đó đưa tay vỗ vỗ vai Mặc Tử Hàn: “Mặc tiên sinh, xem ra cuộc sống sau này của ngài, sợ rằng sẽ… ai…” Anh than thở lần nữa, lại lắc đầu.

Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân cười trộm nhìn anh, nháy mắt cả hai đều vui vẻ.

“Hai người biết trêu chọc tôi, hậu quả là gì không?” Mặc Tử Hàn đột nhiên âm trầm nói.

Hậu quả?

Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân cùng nhau lắc đầu nói:

“Không …biết”

Mặc Tử Hàn khẽ nhếch khoé miệng lên, tà tà nói: “Hai người có muốn biết hay không?”

Tử Thất Thất liếc mắt nhìn Mặc Thiên Tân, còn ăn ý trăm miệng một lời hơn hắn và Mặc Tử Hàn lúc nãy:

“Thôi, biết là biết, không biết thì không biết. Em không muốn biết, anh ngàn vạn lần đừng nói cho em biết, ngàn vạn lần đừng nói…”

“Thôi, biết là biết, không biết thì không biết. Con không muốn biết, ba ngàn vạn lần đừng nói cho con biết, ngàn vạn lần đừng nói…”

Mặc Tử Hàn trong nháy mắt tức giận.

Tử Thất Thất cùng Mặc Thiên Tân mỉm cười đắc ý, lần nữa cùng uống “trà” trên tay.

Mặc Tửu Hàn cố gắng bình tĩnh, áp chế lửa giận, nhìn hai mẹ con vui vẻ ra mặt.

Thôi!

Đại trượng phu co được giãn được, không đấu cùng đàn bà và con nít.

“A, đúng rồi…” Bạch Trú đang xem náo nhiệt đột nhiên mở miệng.

Ba người cùng nhìn anh

“Thế nào?” Tử Thất Thất nghi ngờ hỏi

“Là như vậy!” Bạch Trú mỉm cười nói, “ Qua hai ngày nữa cô có thể xuất viện. Bởi vì tố chất cơ thể cô rất tốt nên khôi phục rất nhanh. Chỉ là chưa hoàn toàn hồi phục. Dù sao cơ thể cô cũng chưa ổn định, phải từ từ điều trị lâu dài mới được, chỉ là…” Anh đột nhiên hơi dừng lại, khoé miệng lộ ra vài tia tà ác, sau đó liếc mắt qua Mặc Tử Hàn một cái, nói, “Mặc dù vận động kịch liệt không thể làm, nhưng vận động một chút cũng không có vấn đề gi, tóm lại… chúc hai người vận động tốt!”. Anh nói xong ,lập tức xoay người chạy trốn.

Trong nháy mắt phòng bệnh một mảnh yên tĩnh, mọi người đều đang hồi tưởng lại những gi anh ta vừa nói.

Vận động kịch liệt không thể làm, nhưng vận động một chút cũng không có vấn đề gi?

Này…này…đây chẳng phải nói cô cùng anh có thể…có thể… cái đó?

“Thì ra là như vậy, xem ra chúng ta rất nhanh có thể rời khỏi đây, sau đó…” Mặc Tử Hàn đột nhiên muốn nói lại thôi, nhưng thái độ đã biểu hiện hết sắc tâm của anh.

Mặt Tử Thất Thất nháy mắt xanh mét!

Tên Bạch Trú nói gi không nói, lại nói cái này. Quả nhiên, đàn ông đều giống nhau, đều là đại sắc lang.

Mà Mặc Thiên Tân cũng len lén cười, có chút hả hê khi người gặp hoạ, nhìn hai người vẻ mặt khác nhau một trời một vực.

“Reng reng reng….Reng reng reng….”

Đột nhiên chuông di động vang lên, cắt đứt không khí quỷ dị giữa ba người.

Mặc Tử Hàn hơi nhíu chân mày, tay lấy điện thoại trong túi quần tây, nhìn màn hình hiển thị số gọi tới, chân mày nhíu chặt lại. Sau đó, anh đưa hai mắt nhìn Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân, nhẹ giọng nói: “Anh đi nghe điện thoại một chút”

Nói xong, anh liền lập tức rời khỏi phòng bệnh.

Tử Thất Thất cùng Mặc Thiên Tân đều nhìn anh khác thường, nhưng vẫn là không hỏi, bởi vì… bọn họ cũng có chuyện muốn nói riêng.

……

Ngoài cửa phòng bệnh

“Uh?” Anh lạnh nhạt mở miệng

“Xin chào. Xin hỏi có phải Mặc tiên sinh không?” trong di động truyền ra giọng nữ nhẹ nhàng.

Mặc Tử Hàn đột nhiên cau mày.

Đây không phải điện thoại của Kim Hâm sao? Tại sao lại là giọng nữ? cô ta là ai?

“Cô là ai?” Anh lạnh lùng hỏi.

“Tôi là y tá của bệnh viện tư nhân Bạch Vân. Vừa rồi có một người là Phương tiểu thư, gọi tới bênh viện chúng tôi, nói là có người bị thương cần cấp cứu. Cô ấy còn nói nhất định phải dùng điện thoại của Kim Hâm tiên sinh gọi cho ngài, muốn ngài tới đây trả tất cả viện phí. Vì vậy, mong ngài có thể tới bệnh viện chúng tôi 1 chuyến?”

Mặc Tử Hàn nghe thanh âm trong điện thoại, chân mày nhíu lại thật sâu.

Phương tiểu thư? Chẳng lẽ là Phương Lam?

Bệnh nhân bị thương? Kim Hâm bị thương?

Kim Hâm là trợ thủ đắc lực nhất của anh, vô luận chuyện gi anh phái đi làm, tơi bây giờ cũng chưa xảy ra bất cứ sai sót nào. Bây giờ anh ta lại bị thương, còn phải đưa và bệnh viện?

Đáng chết!

Rốt cuộc chuyện gi đã xảy ra?

“Mặ