Insane
Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326190

Bình chọn: 9.00/10/619 lượt.

đối diện tập đoàn King là người tôi phái đi , nhưng cậu phải biết rõ , người tôi muốn đánh lén là Bách Vân Sơn, mà người tôi bắn trúng cũng là Bách Vân Sơn, tôi cũng vẫn luôn theo lời cậu đã nói mà làm , không có tổn thương đấn Tử Thất Thất một phân một hào, nhưng nếu như cô ấy là do ngoài ý muốn mà bị thương, hoặc là tử vong, vậy thì chuyện đó không có liên quan đến tôi!”

“Cậu . . . .” Mặc Thâm Dạ tức giận bộc phát, nhanh chóng móc súng lục từ trong áo khoác ra, chĩa vào đầu của hắn mà nói “Tôi nhớ tôi đã nói qua với ông rồi , nếu như ông dám động đến cô ấy . . . . tôi sẽ không bỏ qua cho ông !”

“Thế nào ? Cậu muốn giết tôi ?” Chung Khuê trấn định nhìn hắn, lạnh lùng chất vấn.

“Ông cho rằng tôi không dám ?” Ngón trỏ của Mặc Thâm Dạ từ từ bóp cò.

Chung Khuê không sợ hãi chút nào , thậm chí bước thêm một bước nhỏ lại gần hắn một chút , gậy của hắn di động tới phía trước “Đông” một tiếng trụ trước người của hắn , sau đó hắn lạnh lùng nhìn Mặc Thâm Dạ nói “Chỉ vì một người phụ nữ vừa quen biết mấy ngày , mà cậu muốn giết tôi?”

“. . . . . .” Mặc Thâm Dạ đột nhiên trầm mặc.

“A. . . . . .” Chung Khuê cười khẽ, nói tiếp “Từ khi cậu vừa sinh ra , tôi liền coi cậu giống như cháu trai của mình, bất kể cậu làm cái gì tôi đều đồng ý, bất kể cậu gây ra họa gì tôi cũng đều thay cậu giải quyết, mà chỉ cần là chuyện cậu mở miệng , tôi đều đem hết toàn lực giúp cậu hoàn thành. . . . . . Tôi là như vậy cưng chiều cậu , yêu cậu , thương cậu như vậy , nhưng cậu lại vì một người phụ nữ , mà cầm súng chỉa vào người của tôi ?”

Mặc Thâm Dạ nghe hắn nói , đột nhiên hoảng hốt lui về phía sau một bước, trong lòng bắt đầu dao động thấp thỏm nhảy.

“Cậu thật làm tôi quá thất vọng! Mười năm trước cậu nhường ngai vị đầu rồng đã để cho tôi thất vọng lần thứ nhất , còn bây giờ cậu lại để cho tôi thất vọng thêm một lần nữa sao? Thật là thiệt thòi cho tôi nhiều năm hết lòng đối xử với cậu như vậy , coi như là tôi thiệt thòi nhưng cậu là người thân nhất trên thế giới này của tôi , cậu đã hận tôi như vậy, được thôi . . . . . Cậu nổ súng đi, một phát giết tôi đi!” Chung Khuê khí thế hung mãnh nói xong, lại một lần nữa tiến lên thêm một bước, đem khẩu súng trong tay Mặc Thâm Dạ đưa vào vị trí trái tim của mình , cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.

Tay Mặc Thâm Dạ hơi có chút run rẩy, hắn nhìn khuôn mặt xanh ngắt ở trước mắt , trong lòng một lần nữa lại dao động. Có lẽ đối với người khác mà nói, ông ấy là một lão hồ ly Thập Ác Bất Xá , là một người thóa mạ hắc đạo tam triều nguyên lão, nhưng đối với hắn mà nói, ông ấy giống như một người ông hiền lành, hắn nhớ khi còn bé chính hắn chơi đùa trong cánh tay của ông ấy , đối với hắn luôn là khuôn mặt tràn đầy nụ cười hiền lành vui vẻ , hắn cảm thấy trong lòng ông hắn quan trọng hơn em trai Mặc Tử Hàn , thậm chí so với cha của hắn còn quan trọng hơn , nhưng . . . . . . Tại sao ông ấy lại làm ra loại chuyện này để hắn không cách nào tha thứ được?

“Nổ súng đi, chết ở trong tay của cậu , thì tốt hơn so với chết ở trong tay người khác!” Thanh âm Chung Khuê đột nhiên nhẹ nhàng, giống như những lời yêu thương lúc trước đã từng nói qua với hắn vậy.

Hai hàng lông mày của Mặc Thâm Dạ rối rắm thật chặt chau lại , hắn nghe thanh âm dịu dàng của ông, nhìn khuôn mặt dịu dàng của ông , mà trong óc nhớ tới hành động của ông . Hắn không thể mềm lòng, nhưng đồng thời cũng không thể vong ân phụ nghĩa. Đột nhiên, hắn lạnh lùng nâng vẻ mặt của mình lên, sau đó đem lấy súng trong tay của mình chuyển dời đến trên cánh tay của ông , liền bóp cò.

“Phanh ” Một phát súng , Cánh tay của Chung Khuê chảy ra máu tươi .

Chung Khuê không có bất kỳ thay đổi nào đứng nghiêm tại chỗ, thậm chí ngay cả cánh tay bị trúng thương, đang chảy máu cùng đau đớn, cũng không có một chút xíu kinh ngạc, giống như không có xảy ra chuyện gì vậy, mặc cho máu từ trên tay của hắn chảy ra, cũng mặc cho đau đớn đang lan tràn .

“Ông đừng cho là tôi không dám giết ông ! Càng đừng nghĩ là ông nói chút chuyện cũ để cho tôi cảm động, thì tôi sẽ tha thứ cho ông , ông ở trong lòng của tôi xác thực giống như là một người ông vậy , tôi rất kính yêu ông , cũng rất tôn kính ông , nhưng đồng thời tôi cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào làm tổn thương đến người mà tôi coi trọng , cho dù là ông đi chăng nữa , nếu như tổn hại đến bọn họ, tôi tuyệt đối cũng sẽ không tha thứ!” Hắn kiên định nói xong, hai mắt thẳng tắp nhìn ông ấy .

“Cái người này đang uy hiếp tôi sao ?” Chung Khuê nhẹ giọng hỏi.

“Tôi chỉ là cảnh cáo ông thôi !” Mặc Thâm Dạ trả lời, đồng thời thu hồi súng trong tay, một bước tiến tới gần, ác ngoan lần nữa cảnh cáo mà nói “Ông rất rõ tính tình của tôi, dù sao tôi cũng là một tay ông nuôi lớn, cũng là một tay ông dạy dỗ đào tạo thành sát thủ, cho nên không cho phép ông tổn thương bọn họ nữa, không cho phép ông đánh lại chủ ý của bọn họ, bằng không. . . . . . Tôi không chỉ sẽ đích thân giết chết ông thôi đâu , còn có thể đối với ông làm ra chuyện tàn nhẫn hơn, ông biết chưa?”

Nói xong, hắn lại đột nhiên bước lui về phía sau, lần nữa nâng lên n