
ự định đi đâu, tóm lại đi tới chỗ nào thì đi thôi ạ, nhưng mà trước cơm tối con nhất định sẽ về!”
“Thủy Ngưng à, con không phải là. . . . . .” Hạ Mộ Phong lo lắng mở miệng, rồi lại thôi.
“Không phải đâu ạ!” Hạ Thủy Ngưng kiên định trả lời, sau đó bước đến gần ông, ôm lấy ông, nói, “Ba, con đã không sao rồi, ba đừng lo lắng con làm chuyện điên rồi nữa, con còn chưa sống đủ đâu, hơn nữa con cũng không nỡ bỏ ba lại một mình để đi tìm mẹ đâu a, con đã thông suốt rồi, với lại trải qua chuyện này con cũng hiểu ra nhiều điều, nhất là. . . . . .” Cô kiễng chân, nhích tới gần bên tai ông nói, “Cám ơn ba. . . . . . Cám ơn ba của con, còn nữa. . . . . . Thật xin lỗi đã khiến ba lo lắng, con sau này sẽ không để ba lo lắng nữa, ta xin hứa!”
Hạ Mộ Phong nghe cô nói bên tai mình, trái tim bỗng nhiên ấm áp như mặt trời, mà lo lắng nhiều ngày qua cũng chìm xuống, cả người trở nên dễ chịu rất nhiều. Quả nhiên con trẻ phải trải qua mưa gió mới có thể lớn lên, mới có thể từ từ kiên cường, nếu như mẹ cô có thể thấy bộ dạng hiểu biết lúc này của cô, nhất định sẽ vô cùng vui mừng, vô cùng vui vẻ. . . . . .
“Con ngoan!” Ông vui vẻ nói, hai cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy thân thể yếu ớt của cô.
Hạ Thủy Ngưng vui vẻ buông hai tay, thoát khỏi lồng ngực của ông, sau đó vừa đi ra ngoài, vừa quay đầu lại nhìn ông nói, “Ba, con đáp ứng ba, con nhất định sẽ làm một phụ nữ xuất sắc, cũng làm một cô con gái kiêu ngạo của ba. . . . . . Con đi đây, tạm biệt ba!”
Hạ Mộ Phong nhìn bóng dáng tràn đầy ánh sáng của cô, vui mừng cười.
. . . . . .
Ngoài cửa lớn Hạ gia
Một chiếc BMW màu bạc dừng ở bên đường, Hạ Thủy Ngưng nhìn cửa sổ xe từ từ kéo xuống, nhìn thấy Bách Vân Sơn nghiêng mặt bên trong cửa sổ, cô âm thầm nắm chặt tay, sau đó sải bước đi tới bên cạnh xe.
Bách Vân Sơn quay đầu nhìn cô, khẽ cười nói, “Lên xe đi!”
Vừa dứt lời, một bên cửa xe khác đã được người lái xe mặc âu phục đen mở ra.
“Vâng ạ!” Hạ Thủy Ngưng vừa nói, liền cố ý vòng qua đuôi xe, mà lúc đi qua đuôi xe, cô nhanh chóng xòe tay, cầm một mặt của điện thoại dán chặt vào chỗ tối ở đuôi xe, chỗ không dễ rơi xuống nhất.
Ngồi lên xe, trên mặt cô vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có chút thấp thỏm.
Không biết lúc nãy bọn họ có thấy động tác của cô hay không, không biết bọn họ có thể đột nhiên đổi lại xe hay không, càng không biết bọn họ sẽ đưa cô tới đâu. Nàng là lần đầu tiên làm chuyện này, cho nên chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong phòng, hi vọng hết thảy đều có thể thuận lợi.
Trên xe
Bách Vân Sơn quay đầu nhìn ngồi ở Hạ Thủy Ngưng bên cạnh mình , nhìn khuôn mặt gầy gò của cô, đau lòng mở miệng nói, “Gần đây không ăn được cơm sao? Cháu gầy đi rất nhiều â!”
“Cám ơn bác Bách quan tâm, cháu không sao, chỉ là không hợp khẩu vị thôi ạ!” Hạ Thủy Ngưng cười nói.
“Thật là khổ cho cháu!” Bách Vân Sơn thở dài.
Hạ Thủy Ngưng khổ sở cười.
Mặc dù người đàn ông này chỉ muốn lợi dụng cô để sinh con cho Bách gia bọn họ, nhưng đối với cô lại hết sức quan tâm, vô cùng ôn nhu, giống như một người cha hiền từ chăm sóc cô. Cô cũng không muốn tổn thương hắn Nàng cũng không muốn thương tổn hắn, nhưng là, nàng càng muốn phải bảo vệ nàng hiên ca ca.
Âm thầm nắm chặc túi sách trong tay, làm cho mình tâm bình tĩnh trở lại.
Đôi mắt sắc bén của Bách Vân Sơn đã thấy điểm mờ ám của cô, đuôi lông mày không khỏi khẽ nhảy lên, sau đó lại mở to miệng nói, “Mặc dù bác rất tin tưởng cháu, nhưng là vì để phòng ngừa, bác còn phải kiểm tra một chút, có thể đưa túi sách cho bác xem một chút được không?”
“A. . . . . . Được!” Hạ Thủy Ngưng kinh ngạc đáp ứng, sau đó đưa túi sách cầm tay cho ông.
Bách Vân Sơn nhận lấy túi sách, kéo khóa trên ra, sau đó liếc nhìn những thứ bên trong. Bên trong đúng là không có thứ gì khả nghi, nhưng rất kỳ quái, tại sao lại thiếu một thứ đây?
“Điện thoại di động của cháu đâu?” Ông hỏi.
Trái tim Hạ Thủy Ngưng như bị treo lên, nhưng trên mặt cô lại giả vờ kinh ngạc, nói, “Điện thoại di động của cháu? Không có ở bên trong sao?” Cô tranh thủ lấy túi sách lại rồi bối rối tìm tiếp, cũng tiếp tục giả bộ nghi ngờ nói, “Kỳ quái, tại sao không có ở bên trong? Chẳng lẽ là để quên ở nhà?”
Bách Vân Sơn nhìn chằm chằm cô, cũng không có nhìn ra điểm gì khác thường, hơn nữa việc quên gì đó cũng thường xảy ra, huống chi một cái điện thoại di động có thể làm gì?
“Thủy Ngưng!” Hắn lần nữa kêu tên của nàng.
Hạ Thủy Ngưng lập tức quay đầu nhìn nói, “Dạ?”
“Mặc dù bác nói bác rất tin tưởng cháu, nhưng có mấy lời bác vẫn phải nói, ngàn vạn lần đừng có ý đồ phá hư kế hoạch của bác, nếu có người dám làm trở ngại bác, bác nhất định sẽ không bỏ qua hắn, cho dù lần này vẫn không có thành công, bác vẫn còn có biện pháp để cho Hiên nhi nghe lời bác, nếu cháu không muốn làm cho nó chịu nhiều thống khổ, vậy tốt nhất là phối hợp với bác!” Bách Vân Sơn lạnh lùng nói, hai mắt thả ra vẻ mặt uy hiếp, nhìn thẳng tắp vào cô.
Thân thể Hạ Thủy Ngưng không khỏi chấn động, cảm nhận được hàn khí ông ta phóng tới.
“Cháu biết rồi!” Cô khẽ trả lời.
Trong nháy mắt, vẻ lạnh lùng Bách Vân Sơn trên mặt trở th