
ớc chân của hắn đã đi tới phòng ngủ lầu hai. Đầu tiên đập vào tầm mắt chính là máu Hỏa Diễm, hắn xoay người một cái, lần nữa đập vào mi mắt là máu của Tử Thất Thất.
Đáng chết!
Vẻ mặt hắn trong nháy mắt thay đổi tức giận, hai mắt nhìn chằm chằm vũng máu Tử Thất Thất, dùng sức nắm chặt nắm tay.
Dám đả thương người phụ nữ hắn trân ái nhất, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.
Hắn muốn trả bằng máu.
“Lập tức phái người đi tìm cho ta, ta muốn tự mình điều tra bên trong biệt thự, xem là ai to gan như vậy dám để người đàn ông kia vào!” Hắn lạnh lùng ra lệnh, đôi tay nắm chặt thành quyền.
“Dạ!” Thổ Nghiêu lĩnh mệnh, lập tức rời đi.
Sơ suất quá. . . . . .
Hắn chỉ cố công việc, mà bỏ quên cô, rõ ràng biết ngày hôm qua cô không thích hợp, nhưng hắn lại còn lựa chọn chỉ vội vàng công việc, bởi vì chỉ cần cô ở nhà sẽ không sao, nếu như hắn dành nhiều thời gian đến cô…, như vậy. . . . . .
Liền nhất định sẽ không như vậy!
Đáng chết!
Hắn đang mắng mình.
※※※
Chuông trạch
Một chiếc xe thể thao màu đỏ vô cùng dễ thấy chạy như bay đột nhiên dừng lại, vest trắng Vũ Chi Húc nhuộm đầy máu đỏ tươi của Tử Thất Thất, hắn hốt hoảng đem cô từ sau xe ôm ra, cấp tốc chạy vào cửa chính.
CHƯƠNG 276: BẢY NĂM…BẢY NĂM…BẢY NĂM…
Vũ Chi Húc chạy vào đại sảnh Chung gia, trực tiếp lên lầu hai, đem Tử Thất Thất ôm vào một gian phòng khách, lúc lái xe hắn cũng đã đánh điện thoại, nên bác sĩ và hộ sĩ lập tức liền xuất hiện trong phòng, Chung Khuê và Tần quản gia cũng vội vàng đi đến, nhìn Tử Thất Thất nằm trên giường, cả người là máu, thoi thóp một hơi.
“Cậu rốt cuộc làm việc thế nào? Tôi không phải nói không cho phép tổn thương cô chút nào sao?” Chung Khuê khẩn trương chất vấn, hai mắt lần nữa nhìn sang sắc mặt tái nhợt của Tử Thất Thất.
Chân mày Vũ Chi Húc cau lại một chỗ, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tử Thất Thất, trả lời, “Tôi cũng không biết cô tự sát, tôi cho tới bây giờ không gặp qua phụ nữ như vậy, rõ ràng bên ngoài xinh đẹp, mảnh khảnh, gầy yếu, nhưng cá tính của cô lại kiêu ngạo như vậy, cuồng vọng, quật cường. . . . . . Tôi căn bản không kịp ngăn cản, thậm chí cô ngay cả điểm chần chờ cũng không có liền cắt đứt động mạch cổ, cô. . . . . . Cô. . . . . . Cô. . . . . .” Hắn chợt im lặng, nhưng kỳ thật hắn không tìm được lời nào để diễn tả phụ nữ kiên cường này.
Chung Khuê nghe lời của hắn, nhìn chằm chằm hai mắt Tử Thất Thất.
Đây là lần đầu tiên hắn đang thi hành nhiệm vụ xảy ra chuyện không may, quả nhiên phụ nữ này thật không đơn giản, tính tình kia đã từng giống Ninh Ngọc nhi một dạng, bề ngoài vô cùng nhu nhược, nhưng nội tâm kiên cường như vậy. Từ trong ra ngoài phát ra này một loại lực hút trí mạng, cho nên mới khiến người kia yêu cô sâu như vậy, không tiếc vứt bỏ tất cả, cũng muốn cùng cô trường tương tư thủ.
“Ai. . . . . .” Hắn trầm trầm than thở, sau đó nhíu mày.
Hồng nhan họa thủy!
Bốn chữ này nói thật không có lỗi. . . . . .
“Bác sĩ, cô không sao chứ? Có thể cứu sống được không?” Vũ Chi Húc khẩn trương hỏi.
Bác sĩ luống cuống tay chân vì Tử Thất Thất cầm máu, hốt hoảng nói, “Tôi sẽ hết sức!”
“Ông nhất định phải cứu sống cô ấy, tuyệt đối không để cho cô chết!” Vũ Chi Húc kiên định ra lệnh.
“Dạ, tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực, giữ được mạng của cô!” Bác sĩ nói xong, trán liền rịn ra từng tầng mồ hôi hột.
Mà Chung Khuê đứng một bên nhìn Vũ Chi Húc hốt hoảng, không khỏi mở miệng hỏi, “Cậu tại sao lo lắng như vậy? Cậu hôm nay mới thấy cô lần đầu tiên, chẳng lẽ. . . . . .”
“Tôi chỉ không muốn bởi vì cô ấy mà ảnh hưởng đến nhiều năm danh dự của mình mà thôi, tôi nhận nhiệm vụ chưa từng sai lầm, cho nên tôi tuyệt đối không cho phép cô chết, tuyệt đối không cho phép. . . . . .” Vũ Chi Húc kiên định nói, mắt lại tràn đầy một cảm giác nói không ra, đạo minh không thể tình cảm.
Chung Khuê theo dõi tất cả vẻ mặt cùng cử động của hắn, nhất là vẻ mặt lúc nói chuyện, cực kỳ kích động.
Tại sao hắn lại như vậy vì cô?
Tại sao trên mặt hắn, hắn thấy một loại tình cảm đặc thù?
Chẳng lẽ vừa thấy đã yêu?
Hắn tiếp tục theo dõi quan sát, hắn cũng muốn xem sát thủ hắn bồi dưỡng ra được, rốt cuộc trong lòng cất giấu những thứ gì hắn không biết.
. . . . . .
Hai giờ sau
Máu Tử Thất Thất rốt cuộc ngừng, mạng đã an toàn, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhất là Vũ Chi Húc, vô cùng an tâm, hơn nữa hắn còn không tự giác ngồi bên giường, dịu dàng nắm tay lạnh như băng của cô.
“Thất Thất. . . . . .” Hắn nhỏ giọng kêu.
“Cậu biết cô ấy sao?” Chung Khuê vẫn đứng ở một bên nhìn hắn suốt hai giờ, lúc này đột nhiên mở miệng.
“Không biết!” Vũ Chi Húc trả lời.
“Vậy cậu tại sao quan tâm cô ấy như vậy?” Hắn hỏi tới.
“Ông nghĩ biết nguyên nhân sao?” Vũ Chi Húc hỏi ngược lại.
“. . . . . .” Chung Khuê trầm mặc nhìn hắn, không trả lời.
Vũ Chi Húc đột nhiên nở nụ cười xấu xa, từ từ quay đầu lại đối diện hắn, hai mắt giảo hoạt nói, “Bởi vì tôi tìm đồ chơi!”
Đồ chơi?
Chỉ Tử Thất Thất sao?
” Hứng thú tệ hại của cậu còn kém trước kia, chỉ là người phụ nữ này sẽ không trở thành đồ chơi, cậu sớm một chút chết tâm đi!” Chung Khuê lạnh