
ẫn giống như xà yêu đi vào thư phòng , cô trang điễm đậm hai mắt quyến rũ cúi đầu nghiêm túc nhìn văn kiện của Mặc Tử Hàn , sau đó lại thấy văn kiện bay tán lạc trên mặt đất , vội vàng nhỏ giọng ngọt ngào kêu một tiếng “Mặc Tổng!”
“Ừh! ” Đầu Mặc Tử Hàn cũng không có nâng lên, chỉ hơi hơi gật đầu.
Thư ký thấy hắn hoàn toàn không để ý đến cô, cô thất vọng nhíu mày , sau đó bước đi tới bàn làm việc , thân thể cố ý từ từ ngồi xổm xuống , đem eo dò tương đối thấp , lộ ra hơn nửa cầu phong mãn của mình , sau đó vừa nhặt văn kiện trên mặt đất , thỉnh thoảng ngước mắt nhìn mặt nghiêm túc của Mặc Tử Hàn , còn vừa đem văn kiện xốc xếch phân loại chỉnh tề.
Sau mười phút xắp sếp văn kiện , thư ký mới chậm rãi đứng lên, mà sao thời gian dài như thế hắn cũng không có liếc nhìn cô, trong mắt hắn hoàn toàn chỉ có công việc .
“Mặc Tổng, nếu không có chuyện gì phân phó , tôi đi ra ngoài trước!” Cô nhẹ giọng nói , thất vọng đang muốn rời đi.
“Đợi đã nào…!” Mặc Tử Hàn đột nhiên gọi cô lại , ánh mắt rốt cuộc cũng nhìn về phía cô, mà khi vừa muốn mở miệng nói, cũng đột nhiên dừng lại, hai mắt quét qua người cô.
Thư ký mừng rỡ đứng tại chỗ, hai mắt bắt đầu nhìn trộm.
Nhưng Mặc Tử Hàn chợt cau mày, lạnh giọng nói “Y phục màu đỏ không thích hợp với cô , ngày mai đổi màu khác đi!”
Sao?
Sắc mặc thư ký trong nháy mắt xanh mét!
Y phục?
Thì ra hắn nhìn y phục của cô?
“Dạ, tôi biết rồi !” Cô lúng túng trả lời.
“A, đúng rồi, sau khi ra ngoài , cô đem một ly cà phê tới đây cho tôi, tôi muốn cà phê đắng , không thêm bất kỳ cái gì!” Mặc Tử Hàn vừa nói xong lập tức thu hồi tầm mắt ,mới vừa nãy thấy cô mặc một thân y phục màu đỏ , lại không tự chủ bắt đầu nhớ đến Tử Thất Thất , lại nghĩ đến bộ dáng xinh đẹp của cô khi mặc y phục màu đỏ .
Thư ký thấy hắn hoàn toàn không có hứng thú với cô, lần nữa thất vọng âm thầm thở dài, sau đó xoay người rời đi.
Mặc dù cô ở làm việc bên cạnh hắn thời gian cũng không lâu, nhưng cô nghe nói trước đây hắn cũng là một công tử phong lưu, hơn nữa mỗi tối cùng phụ nữ trôi qua đều bị hành hạ cả đêm , làm đến không biết mệt mỏi , nhưng sau khi hắn ở trong ngục bảy năm, bây giờ đối với phụ nữ một chút hứng thú cũng không có , thật sự là kỳ quái , chẳng lẽ hắn. . . . . . Không được nữa sao?
. . . . . .
Mười phút sau
Thư ký đem cà phê vào cho hắn, thân hình lần nữa uốn éo giống như thủy xà đi về phía phòng làm việc của tổng giám đốc , nhưng chân vừa vặn dừng lại, thời điểm đang muốn đưa tay gõ cửa , sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm dồn dập của một người phụ nữ nào đó .
“Đợi chút. . . . . . Đợi đã nào…!”
Thư ký xoay người, nhìn về hướng cô gái đang chạy tới , hai mắt nhìn chăm chú, liền nhận ra cô chính là người phụ nữ trước đây xuất hiện trên trang bìa tin tức của tạp chí Bát Quái , chính là nói cô là vợ sắp cưới của Mặc Tổng .
Sao cô ấy lại xuất hiện ở đây ?
“Chào cô !” Cô vô cùng lễ phép nói, lập tức mỉm cười.
“Chào cô !” Tử Thất Thất lễ phép đáp lại, sau đó mỉm cười hỏi “Đây là cà phê cô muốn đưa vào cho Mặc Tử Hàn sao?”
Mặc Tử Hàn?
Đây vẫn là lần đầu tiên cô nghe thấy có người gọi tên tuổi hoàn chỉnh của Mặc Tổng ra. Thật là một người phụ nữ to gan!
“Dạ, đây là cà phê của Mặc Tổng !” Cô trả lời.
Tử Thất Thất nhìn cà phê trong tay của cô, liếc mắt một cái liền nhận ra đây là cà phê đắng , hơn nữa mùi vị từ trong ly bay ra không mang theo chút vị ngọt nào , rất rõ ràng đây là dùng để định thần .
“Có thể đưa cho tôi không ? Tôi giúp cô đưa vào!”
“Việc này. . . . . .” Nữ thư ký bắt đầu do dự.
“Giao cho cô ấy đi !” Hỏa Diễm vẫn đi theo sau lưng Tử Thất Thất đột nhiên lạnh lùng mở miệng , thanh âm mang theo mùi vị ra lệnh.
Hai mắt của nữ thư ký nhìn về phía khuôn mặt lạnh như băng của Hỏa Diễm , trong nháy mắt cảm thấy thất vọng đau khổ thấu xương, trái tim mơ hồ có chút thấp thỏm, bởi vì cô biết rõ người đàn ông này là thuộc hạ đắc lực nhất của Mặc tổng , cũng là nhân vật rất lợi hại trong giới hắc đạo.
“Dạ!” Cô đáp trả , đem cà phê giao cho Tử Thất Thất, sau đó lập tức rời đi.
Tử Thất Thất bưng cà phê , mặt giảo hoạt cười nói “Phòng giải khát ở đâu thế?”
“Ở bên kia!” Hỏa Diễm trả lời chỉ hướng bên phải.
“Được , tôi đi đổi ly khác !” Tử Thất Thất vui vẻ chạy về phía bên kia.
Hỏa Diễm tiếp tục đi phía sau cô.
. . . . . .
Năm phút đồng hồ trôi qua
Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc
“Đông, đông, đông!” Cửa phòng chậm chạp gõ vang.
“Vào!” Mặc Tử Hàn như cũ chăm chú nhìn văn kiện thật dày trong tay, thuận miệng ứng tiếng , cũng không có ngẩng đầu lên .
“Rắc rắc!” Cửa phòng làm việc mở ra, Tử Thất Thất nhìn Mặc Tử Hàn đang ngồi làm việc , thấy mặt của hắn mệt mỏi ,thấy hai mắt của hắn nghiêm túc , khóe miệng không khỏi len lén cười, sau đó chậm rãi bước tới bên cạnh hắn , vừa đem cà phê để xuống, vừa nhỏ giọng nói “Mặc Tổng, mời ngài dùng cà phê!”
“Ừh!” Mặc Tử Hàn nhẹ nhàng ứng tiếng, sau đó đưa tay cầm lấy ly cà phê, đưa lên miệng uống một hớp.
Chất lỏng ấm ấm vừa mới đưa vào miệng , một cỗ nồng đậm mùi vị chocolate liền tràn đầy vị giác của hắn , hắn cau mày đem choc