Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327481

Bình chọn: 10.00/10/748 lượt.

trong nháy mắt đầu như nứt ra, hai mắt liền tối đen, cả người chết ngất, thân thể theo vách tường trợt xuống, cuối cùng ngã trên mặt đất, cái trán đầy máu tươi. . . . . . Không ngừng trào ra ngoài.

Hạ Thủy Ngưng nhìn hắn té xỉu trên đất, hai mắt khiếp sợ trợn to.

Hắn cư nhiên lựa chọn chết, cũng không chịu đụng cô, hắn cư nhiên quyết tuyệt như vậy.

Tại sao. . . . . . Tại sao. . . . . .

Tại sao muốn đối với cô vô tình như vậy? Cô thương hắn như thế, cô coi trọng hắn, nhưng hắn lại. . . . . .

“Hiên ca ca. . . . . . Hiên ca ca. . . . . .” Nhẹ giọng nỉ non hai cái, sau đó lập tức hốt hoảng hô to, “Có ai không —— cứu mạng a —— mau lại đây —— cứu mạng a —— cứu mạng a —— cứu mạng a ——”

“Phanh ——” một tiếng, cửa phòng mở ra, bọn hạ nhân khiếp sợ thấy Hạ Thủy Ngưng thân thể trần truồng, sau đó lại khiếp sợ thấy đầu Bách Hiên đầy máu tươi, bọn họ hoàn toàn không để ý thưởng thức thân thể xinh đẹp kia, tranh thủ nâng Bách Hiên lên, nhanh chóng ra khỏi cửa phòng.

Hạ Thủy Ngưng ngã ngồi trên mặt đất nhìn màu đỏ máu tươi ở cửa, hai mắt đột nhiên đờ đẫn không có giao điểm, nước mắt lần lượt từ vành mắt rơi xuống, tạo thành dòng suối nhỏ chảy dài không dứt dòng.

Mười ba năm trước. . . . . .

Tình yêu trong lòng của cô đã sớm nảy mầm!

Mười ba năm sau. . . . . .

Mầm móng tình yêu trong lòng cô lớn lên thành đại thụ che trời!

Mà giờ phút này. . . . . .

Đại thụ che trời trong lòng cô bị nhổ tận gốc, không chỉ ngưng phát triển, mà 13 năm trong lòng nháy mắt phá hủy, trái tim cô đập đều,nhịp nhàng, ,rung động, cùng nhau nát bấy.

Xong rồi. . . . . . Xong rồi. . . . . .

Cái gì cũng không có, cái gì cũng biến mất, cái gì cũng mất . . . . . .

“Hiên ca ca. . . . . . Tại sao. . . . . . Rõ ràng anh đã nói muốn em lấy thân báo đáp . . . . . . Nhưng là. . . . . . Tại sao anh chết cũng không chịu tiếp nhận em?”

“Tại sao. . . . . . Tại sao. . . . . .”

“Rốt cuộc tại sao. . . . . .”

※※※

Đêm xuống

Bệnh viện

Phòng chăm sóc đặc biệt

Bách Vân Sơn đứng trong phòng bệnh, lo lắng đi tới đi lui, hai chân thỉnh thoảng dừng lại, liếc mắt nhìn Bách Hiên còn hôn mê nằm trên giường, sau đó trầm trầm thở dài một cái, tiếp tục đi tới đi lui. Bách Mạc Lệ thần sắc có bệnh ngồi bên giường, hai mắt nhìn chằm chằm mặt Bách Hiên tái nhợt, đôi tay nắm chặt tay hắn, nước mắt từ vành mắt rơi xuống. Hạ Thủy Ngưng ngồi bên kia giường, hai mắt ngơ ngác nhìn Bách Hiên trên đầu quấn vải trắng, trầm mặc không có bất kỳ ngôn ngữ, chỉ có trên mặt vô tận đau đớn.

Chợt, Bách Mạc Lệ nức nở hít một cái, sau đó nghẹn ngào nói, “Em thật sự không hiểu, hắn là con trai ruột của anh, anh tại sao một lần lại một lần ép buộc hắn, tại sao muốn giày vò hắn thành bộ dáng này, chẳng lẽ anh không đau lòng, không khó chịu sao?”

“Anh cũng là vì tốt cho hắn!” Bách Vân Sơn phiền muộn nói.

“Vì tốt cho hắn? Hắn thiếu chút nữa đã chết, anh còn nói vì tốt cho hắn? Có phải chờ hắn chết thật, anh mới hối hận, anh mới bằng lòng thu tay, anh mới bằng lòng bỏ qua cho hắn!” Bách Mạc Lệ khóc nói, nước mắt mãnh liệt chảy ra.

Vừa bắt đầu, cô cũng cho là giúp hắn tìm một người vợ môn đăng hộ đối, thuần khiết xinh đẹp, hiền lương thục đức, không hồ ngôn loạn ngữ là vì muốn tốt cho hắn, cho nên mới giúp bọn họ lừa gạt con trai mình, nhưng khuya ngày hôm trước hắn nói mình hối hận có ba mẹ như vậy, cô đã nghĩ thông suốt, cô không muốn bức bách con trai nữa, cô không muốn lừa gạt con trai nữa, cô chỉ muốn cho hắn sống vui vẻ, cười vui vẻ, vui vẻ bồi bên cạnh cô, chỉ cần hắn cảm thấy hạnh phúc, cô cái gì đều không để ý, nhưng bây giờ. . . . . .

“Ô. . . . . . Hiên nhi. . . . . . con trai của tôi. . . . . . Ô. . . . . .” Cô khóc, nước mắt càng ngày càng mãnh liệt.

“Được rồi, đừng khóc, khóc làm lòng anh phiền chết rồi !” Bách Vân Sơn gầm nhẹ.

“Anh phiền? Em còn phiền hơn, nếu không phải tại anh, Hiên nhi có thể biến thành như vầy không? Anh đem Hiên nhi trả lại cho em, anh đem con trai trả lại cho em, anh. . . . . .”

“Được rồi được rồi được rồi!” Bách Vân Sơn ngắt lời cô, phiền muộn nói, “Hiên nhi không phải còn chưa chết đó sao? Có gì mà hoảng.”

Bách Mạc Lệ tức giận nhìn hắn, trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó nói, “Lúc Hiên nhi nói với em trong thế giới của anh chỉ có Bách gia, căn bản không có hắn, em vốn còn chưa tin, em cho rằng anh thế nào cũng là ba hắn, hắn mãi mãi là con trai anh, cho nên anh ít nhất cũng sẽ yêu thương hắn, nhưng em sai lầm rồi, anh căn bản không quan tâm hắn, hắn là con trai duy nhất của chúng ta , anh cư nhiên đẩy hắn vào đường chết, em bất kể. . . . . . Em không quan tâm cái gì Bách gia, cái gì cơ nghiệp, cái gì tài sản, em chỉ muốn con trai bình an khoái lạc , nếu như về sau anh còn buộc hắn làm cái gì, em. . . . . . Em. . . . . . Em sẽ không để yên cho anh!”

Bách Vân Sơn nghe cô nói, nghe cô khóc, càng thêm phiền lòng không cách nào dẹp yên bước chân.

Hắn không nghĩ tới Bách Hiên lại tìm cái chết, hắn thà bị chết cũng không đi đụng Thủy Ngưng, thậm chí xuân dược cũng không cách nào đưa hắn vào khuôn khổ, ai. . . . . . Lần này hắn thật đúng là trộm g