
ới cô. . . . . .
Hắn thống khổ từ từ nhắm hai mắt, trong đầu tiếp tục hồi tưởng bóng dáng cô, sau đó đem bản thân từ từ hạ xuống, mệt mỏi tiến vào giấc ngủ.
Ngày mai. . . . . .
Đi thăm cô một chút!
Chỉ len lén nhìn cô một cái là tốt rồi, chỉ len lén. . . . . . Xa xa liếc nhìn cô một cái. . . . . . một cái. . . . . .
“Thất Thất. . . . . .” Hắn trong mộng như cũ nỉ non tên cô, không ngừng nỉ non, không ngừng lặp lại, không ngừng kêu cô. . . . . .
※※※
Sáng sớm ngày thứ hai
Khi Bách Hiên mở mắt, trời vừa sáng, suốt đêm hắn nằm trên giường Tử Thất Thất, mơ bộ dáng Tử Thất Thất, nhớ tới Tử Thất Thất. . . . . . Giống như thật lâu không mơ thật như vậy, mặc dù gian phòng trống rỗng không có một người, nhưng lúc ngủ, Tử Thất Thất giống như ở bên người hắn, có loại tịch mịch ấm áp, để cho hắn trong thống khổ lấy được một chút an ủi.
Hắn từ từ ngồi dậy, quét mắt gian phòng nho nhỏ một lần, khóe miệng hơi nâng lên, sau đó đứng lên, trực tiếp đi vào phòng tắm, bắt đầu rửa mặt.
Hai mươi phút sau
Đứng ở phòng khách nhỏ, hướng về phía bàn ăn không người, ảo tưởng Tử Thất Thất mặc tạp dề, cười nói, “Anh phải đi, anh sẽ trở về sớm!”
“Đi đường cẩn thận!”
Hắn tựa hồ nghe thanh âm xinh đẹp của Tử Thất Thất.
“Anh biết rồi!” Hắn mỉm cười nói xong, lưu luyến không rời hướng cửa phòng.
Hai chân đứng ở cửa phòng, thân thể hơi quay lại, lần nữa nhìn phòng khách không người, khổ sở cười, quay người đem cửa phòng mở ra, sau đó sải bước ra khỏi gian phòng trọ.
. . . . . .
Biệt thự Mặc gia
Một chiếc xe BMW trắng xa xa dừng ở bên đường, Bách Hiên xuyên qua cửa sổ xe nhìn bên trong cửa chính Mặc gia.
Thất Thất ở đây sao?
Đã tám giờ sáng, cô rời giường chưa?
Không biết cô ở phòng nào? Có thể cho hắn nhìn một cái?
Bách Hiên lấy ra ống nhòm mới mua, nhìn biệt thự phía xa, nhưng là hắn tìm tất cả cửa sổ biệt thự, đều là rỗng tuếch, một người cũng không có.
“A. . . . . .” Hắn đột nhiên chê cười, đem ống nhòm để xuống, sau đó hoang đường chất vấn mình, “Ta đang làm gì? Ta theo dõi sao? Ta là biến thái sao? Ta làm sao sẽ làm chuyện như vậy? Ta rốt cuộc là thế nào? Không phải đã nói muốn buông tay sao? Không phải đã nói sẽ không đang dây dưa với cô nữa sao? Bách Hiên. . . . . . Tỉnh đi, cô đã có người trong lòng rồi, cô đã là nữ nhân của người khác, tỉnh thôi. . . . . . Tỉnh thôi. . . . . . Nhanh lên một chút tỉnh đi!”
Hắn không ngừng gầm nhẹ cảnh cáo mình, nhưng hai mắt không ngừng nhìn hướng biệt thự nơi xa.
Không bỏ được. . . . . .
Hắn như cũ không cách nào buông tay, lúc này đây cuồng dại. Là phụ nữ xinh đẹp nhất trong đời hắn.
“Thất Thất. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Anh không nên tới nơi này, anh nhất định là không được bình thường, anh nhớ em muốn điên rồi. . . . . . Thật xin lỗi, anh lập tức đi ngay!” Hắn lầm bầm lầu bầu nói xong, liền lập tức khởi động xe, rời khỏi nơi này, nhưng đột nhiên. . . . . .
“Xích ——” một tiếng.
Một chiếc Bentley màu đen dừng trước xe hắn, chặn lại đường đi của hắn.
Bách Hiên khiếp sợ trợn to hai mắt, nhìn xe hơi hào hoa trước mắt, nhìn Mặc Tử Hàn từ ghế lái đi ra, nhìn hắn sải bước về phía mình, dừng ở cửa xe.
“Đông, đông, đông!”
Hắn nhẹ nhàng gõ cửa sổ xe ba cái.
Bách Hiên đầy mặt lạnh như băng khẽ cau lại, sau đó tắt máy, mở cửa xe, một bước đi xuống, cùng hắn mặt đối mặt nhìn lẫn nhau.
” Bách tổng khách sạn Rich, anh hôm nay thế nào có thời gian đi tới gia môn của tôi? Là đi ngang qua? Hay tìm người?” Hai mắt Mặc Tử Hàn thâm thúy lạnh như băng nhìn mặt hắn, giọng nói tà tứ chất vấn.
Bách Hiên vô cùng trấn định nhìn hai mắt hắn, khóe miệng hơi nâng lên, lộ ra một tia cười lạnh, sau đó nhẹ giọng trả lời mà nói, “Tôi tới tìm anh đấy!”
“A? Anh nghĩ tìm ai?” Mặc Tử Hàn lại hỏi, lửa giận mơ hồ từ đáy lòng thoát ra.
Tối ngày hôm qua Tử Thất Thất còn đứng ở cửa sổ ngơ ngác nghĩ tới hắn, hiện tại hắn liền lập tức xuất hiện ở cửa, chẳng lẽ hai người kia là “Tâm Hữu Linh Tê”? (thần giao cách cảm). Đáng chết, thật là khó chịu, vừa nhìn thấy khuôn mặt kia, hắn liền đầy bụng hỏa, nghĩ tới tối hôm qua Tử Thất Thất nhớ hắn, hắn thật sự hận không thể giết chết người đàn ông này, để cho hắn vĩnh viễn biến mất.
Bách Hiên theo dõi hai mắt hắn, từ trong mắt hắn nhìn ra tâm tình tức giận, sau đó vô cùng trấn định trả lời, nói, “Tôi tới tìm anh!”
“Tìm tôi?” Mặc Tử Hàn cảm thấy ngoài ý muốn, “Anh tìm tôi có chuyện gì?” Hắn nghi ngờ hỏi.
“Tìm anh nói chuyện làm ăn!” Bách Hiên trả lời.
Nói chuyện làm ăn?
Hốc mắt Mặc Tử Hàn hơi buộc chặt, nhìn khuôn mặt bình tĩnh kia.
Hắn không phải tìm Tử Thất Thất sao? Hắn không phải đến xem cô? Lại còn nói tìm hắn nói chuyện làm ăn? Chẳng lẽ chỉ là lấy cớ?
Hai mắt đột nhiên sắc bén nhìn bên trong xe, liếc mắt liền phát hiện ống nhòm đặt ở trước tay lái.
Quả nhiên. . . . . .
“Tôi xem anh không phải là tới cùng tôi nói chuyện làm ăn ?” Hắn chê cười.
Bách Hiên theo tầm mắt của hắn, lúc nãy vì hốt hoảng mà đặt ống nhòm lung tung, trong lòng đột nhiên có chút thấp thỏm hốt hoảng, nhưng trên mặt lại bình tĩnh như cũ, không lộ ra mảy may sơ hở .
“A. . .