The Soda Pop
Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328345

Bình chọn: 9.00/10/834 lượt.

òng, nhưng là ba cũng không có tiềm chất nha, cho nên ba liền đàng hoàng làm nam nhân đi!” Mặc Thiên Tân vừa thốt lên xong, liền mang theo nồng đậm tổn hại người.

“Ngươi. . . . . .” Mặc Tử Hàn hung hăng nhìn chằm chằm hắn, Nhưng lại không dám ra tay, chỉ có thể duy trì tức giận.

Cái tiểu tử thúi này!

Xem ra chờ sau này hắn cần quản tốt cái miệng này của con.

“Hô. . . . . .” Hắn thở sâu thở ra một hơi, sau đó bình tĩnh nói, “Anh lập tức liền điện thoại gọi người trong nhà chuẩn bị, Thất Thất em giúp Thiên Tân đổi quần áo một chút, anh đi làm xuất viện!” Hắn nói xong, liền xoay người hướng cửa phòng đi.

” Thật sự như vậy sao?” Tử Thất Thất vội vàng đưa tay lôi kéo hắn, lo lắng hỏi.

Mặc Tử Hàn quay người lại nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay cô, dịu dàng nói, “Em yên tâm đi, ta sẽ dẫn Lưu thầy thuốc cùng nhau trở về, hơn nữa cũng sẽ xin mấy hộ lí chuyên nghiệp tới chăm sóc Thiên Tân thường ngày, hắn không có việc gì.”

Tử Thất Thất nghe lời của hắn, từ từ an tâm.

“Yeah ~~~~! Rốt cuộc có thể trở về nhà, quá tuyệt vời!” Mặc Thiên Tân vui vẻ hoan hô.

Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn nhìn mặt của hắn, cũng hơi lộ ra nụ cười, dĩ nhiên. . . . . . Cũng đều nhìn ra trong tươi cười của hắn có miễn cưỡng.

Mặc Thiên Tân lập tức xuống giường cầm y phục trong tủ treo quần áo, mà thời điểm thân thể mình đưa lưng về phía bọn họ, nụ cười trên mặt hắn biến mất trong nháy mắt, lộ ra vẻ mặt khổ sở.

Mệt quá a. . . . . .

Giống như cưỡng bách mình cười, thật sự mệt chết đi. Nhưng nếu như hắn không cười nói, ba và mẹ nhất định sẽ lo lắng, bọn họ nhất định sẽ bởi vì hắn mà thương tâm, cho nên hắn muốn cười, hắn muốn vui vẻ cười, hắn muốn giống như trước đây trêu cợt người, thích tổn hại người, thích trò đùa dai, thích tà ác hãm hại người, hắn không muốn làm cho ba mẹ lo lắng và thương tâm.

Muốn cười a, Mặc Thiên Tân. . . . . .

Vui vẻ cười, cao hứng cười, hạnh phúc cười. . . . . .

Ngươi có thể!

Ngươi có thể làm được!

Giống như là trước kia một dạng. . . . . . Biến mình trở về trước kia đi!

※※※

Biệt thự Mặc gia

Một chiếc xe Bentley màu đen từ đàng xa lái tới, cửa chính Mặc gia lập tức rộng mở hoan nghênh bọn họ trở về, xe từ cửa chính lái vào, xuyên qua sân cỏ bát ngát, xuyên qua vườn hoa xinh đẹp, xuyên qua hồ bơi phòng ngoài thật to, còn có vài tòa tiểu lầu các cùng nhân viên trụ sở, đi thẳng tới cửa chính biệt thự ba tầng hào hoa, chậm rãi dừng lại.

Ba nam nhân mặc đồng phục màu đen tới trước cửa xe, cùng mở cửa xe ra, đồng thời cung kính cúi đầu.

Mặc Tử Hàn từ ghế lái đi ra đầu tiên, tiếp theo Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân từ phía sau đi ra, ba người cùng nhau nhìn hai hàng người hầu đứng ở cửa chính, bọn họ đồng thời cúi người 90 độ chào, kêu lên hô to:

“Hoan nghênh điện hạ, phu nhân, tiểu thiếu gia về nhà!”

Oa phơi!

Mặc Thiên Tân nhìn trận thế khoa trương trước mắt, có chút bị thanh âm rung động.

Mặc Tử Hàn hoàn toàn không đem chuyện này không coi vào đâu, hờ hững xoay người, nhìn Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân nói, “Chúng ta vào thôi!”

“À? A. . . . . . Nha. . . . . .”

“À? A. . . . . . Nha. . . . . .”

Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân vô cùng ăn ý lộ ra vẻ mặt sợ hãi, sau đó cùng nhau đi bên trái và phải hắn, ba người cùng đi vào biệt thự Mặc gia, mà người hầu đứng tại cửa ra vào lập tức đi theo sau lưng bọn họ, vì bọn họ chuẩn bị quần áo tắm rửa, vì bọn họ chuẩn bị bữa ăn tối, vì bọn họ chuẩn bị nước ấm. . . . . . Đợi đã nào…!

Phòng khách lầu hai

Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn đem Mặc Thiên Tân đưa đến phòng của hắn, chia ra hàn huyên dặn dò mấy câu, sau đó liền rời đi, trở lại phòng mình. Mặc Thiên Tân một thân một mình đứng trong phòng, nhìn bốn phía tất cả quen thuộc, trong lòng từ từ hiện ra cảm giác ấm áp, khóe miệng hơi cười cười.

Chợt, hắn giống như nhớ ra cái gì, lập tức sải bước tới cửa, đem cửa phòng mở ra.

“Tiểu thiếu gia, chào mừng ngài về nhà, xin hỏi ngài có gì phân phó sao?” Thổ Nghiêu chẳng biết lúc nào đứng ở cửa, cung kính cúi đầu, cứng nhắc nói.

“Ách. . . . . .” Mặc Thiên Tân có chút do dự mở miệng, từ từ nói, “Cô gái gọi Tuyết Lê, cô ở đâu?”

“Cô đang gian phòng cách vách!” Thổ Nghiêu trả lời.

“Cám ơn!” Mặc Thiên Tân cảm tạ nói, liền lập tức hướng tới phòng bên cạnh, nhưng mới vừa đi được hai bước, hắn lại đột nhiên dừng bước, quay đầu nghi hoặc nhìn Thổ Nghiêu, nhìn mặt hắn, “Chú làm sao vậy? Hôm nay không thấy làm sao chú gầy nhiều như vậy? Hơn nữa sắc mặt cũng không tốt, ngã bệnh sao?”

Thổ Nghiêu khẽ ngẩn ra, không nghĩ tới hắn sẽ chú ý đến sự khác thường của hắn.

Lập tức cúi đầu lần nữa, có chút vui vẻ nói, “Cám ơn tiểu thiếu gia quan tâm, tôi không có ngã bệnh, thân thể của tôi rất tốt!”

“Có thật không?” Mặc Thiên Tân nghi ngờ.

“Dạ, tôi biết rõ rồi !” Thổ Nghiêu kiên định trả lời.

Mặc Thiên Tân đột nhiên hơi nhếch miệng, sau đó cười tà nói, “Chẳng lẽ chú lại quá mức tưởng niệm tôi, cho nên mới ăn không ngon ngủ không ngon, lo lắng cho tôi gầy thành như vậy? Ai. . . . . . Tôi thật sự là nghiệp chướng nặng nề a, chỉ là chú buông tha tôi đi, không nên quá chấp nhất, bởi vì. . . . . . Bản th