
ười khiếp sợ mở to hai mắt, mà mười mấy người cầm súng kia cùng khủng hoảng lui về phía sau một bước dài.
Cô ta lại dám đánh đại thiếu gia?
Cô ta dám nói đại thiếu gia đáng chết?
Cô ta chán sống?
Cô ta điên rồi?
Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, mà Mặc Thâm Dạ từ từ quay đầu trở lại, ngây ngốc nhìn khuôn mặt bởi vì tức giận mà càng thêm xinh đẹp của Tử Thất Thất.
Anh lần đầu tiên bị người ta làm mất mặt như vậy, cũng lần đầu tiên bị phụ nữ làm mất mặt.
Đau đớn nóng rát, giống như má trái sưng tấy lên, nhưng thật kỳ quái, hắn lại không cảm thấy đau, ngược lại cảm thấy rất vui vẻ, càng thêm hưng phấn.
Lẽ nào anh là bị cuồng bạo sao?
Không…. Không đúng…..
Anh vui vẻ cũng không phải là đau đớn trên mặt, mà là sự lớn mật của người phụ nữ này.
Thật là thú…. Rất thú vị….
Lần đầu tiên nhìn thấy cô đã cảm thấy cô không giống người khác, cô cũng không phải là loại bạn gái dã man, mà là lời nói cử chỉ lộ ra cá tính đặc biệt, vừa dịu dàng vừa dã man, toàn thân đều tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, hơn nữa còn quật cường dị thường, kiên cường….. Trong những người phụ nữ anh đã gặp, đặc biệt nhất có, mà bây giờ xem ra cô không chỉ là đặc biệt, còn thú vị phi thường, khiến người ta hoàn toàn không thấy được suy nghĩ trong lòng cô, cũng hoàn toàn không nắm bắt được từng cử chỉ bất người của cô, chẳng trách Mặc Tử Hàn có thể xem trọng cô, muốn nhốt cô trong biệt thự này, chỉ để lại người bên cạnh mình, đội cho cô xưng hô riêng “phu nhân” như vậy…. Anh hiện tại cuối cùng cảm nhận được tâm tình của hắn ta.
Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt ngơ ngác kia, nhìn đôi mắt quyến rũ kia, chân mày cau càng chặt, cơn giận giữ không ngừng tăng lên. Cô xúc động xoay người, kích động từng bước đi đến bên cạnh Hỏa Diễm, ngồi xổm xuống đặt tay ở mũi hắn, cảm thấy có hô hấp mới yên ổn tinh thần của mình.
“Này, các anh…..” Cô nói với mấy người hộ vệ đang cầm súng, “Mau đi tìm bác sĩ, đưa anh ta về phòng.”
“…..”
Tất cả mọi người đều trầm mặc, do dự đứng tại chỗ, thậm chí có người còn lui về phía sau.
Tại sao phải như vậy?
Trong tay mỗi người đều cầm súng, tại sao còn bị dọa thành như vậy? Cái gã Mặc Thâm Dạ này thật sự đáng sợ như vậy sao?
“Được, mấy người đã không làm vậy tôi tự làm!”
Tử Thất Thất tức giận nói, một tay túm lấy tay Hỏa Diễm vòng qua cổ mình, sau đó dùng toàn lực nâng anh ta lên, lại khó khăn bước đi về biệt thự.
Bỗng!
Mặc Thâm Dạ hai bước đi đến cạnh cô, bàn tay to bắt lấy cánh tay Tử Thất Thất, quay đầu nhìn nhóm người đứng ở phía sau, lạnh lùng mở miệng ra lệnh, “Anh…. Đi tìm bác sĩ, hai người các anh…. Đem hắn trở về!” Anh nói chuyện đồng thời chỉ tay về phía ba người trong nhóm người.
Ba người kia nhìn lẫn nhau, chậm chạp do dự cũng không có nhúc nhích.
“Còn không mau đi – -”
Mặc Thâm Dạ hét lên, ba người lập tức thu hồi súng lục trong tay, cung kính đứng thẳng, đồng loạt cúi đầu.
“Vâng, đại thiếu gia!”
“Vâng, đại thiếu gia!”
“Vâng, đại thiếu gia!”
Ba người sau khi đồng thanh liền dựa theo mệnh lệnh của anh mà hành động.
Mà Mặc Thâm Dạ dùng tay kia lôi Hỏa Diễm khỏi Tử Thất Thất, tùy ý ném cho hai người kia, lại nắm chặt tay cô, nói, “Em đi theo tôi!”
“Đi? Đi đâu?” Tử Thất Thất nghi hoặc hỏi.
“Em không phải nói muốn ra ngoài sao? Tôi dẫn em ra ngoài…..”
CHƯƠNG 156: GẶP THOÁNG QUA…NHƯNG ĐỀU KHÔNG NHẬN RA!
Lúc này?
Tử Thất Thất kinh ngạc!
Mặc Thâm Dạ cứng rắn kéo tay cô, đi nhanh tới cổng biệt thự. Mà hộ vệ vây quanh ở trước mặt anh, toàn bộ đều lui về phía sau, không có một ai ngăn cản, càng không có một ai dám động thủ.
Tuy rằng hiện tại Mặc Tử Hàn mới là chủ nhân nơi này, nhưng nhiều năm như vậy cũng không có người nào quên mất đại thiếu gia Mặc Thâm Dạ này, càng không có ai quên, anh vốn mới là chủ nhân căn biệt thự này, anh vốn là người kế thừa nơi này, anh vốn là người thống trị toàn bộ hắc đạo…… Chỉ là anh không có tranh giành với Mặc Tử Hàn, nếu tranh giành…..
Ai cũng không dám tưởng tượng…..
Cho nên đối kháng với anh sẽ có kết cục gì, Hỏa Diễm vừa rồi đã biểu thị không sai biệt lắm, nếu không phải Tử Thất Thất ngăn cản, ngay lúc này anh ta đã tới Diêm vương điện báo cáo với Diêm vương gia rồi.
Tử Thất Thất nhìn cảnh tượng trước mắt này, nhìn sắc mặt mỗi người đều trắng bệch, bất giác nhìn về phía Mặc Thâm Dạ.
Lúc thì thong dong, lúc thì tiêu sái, lúc thì xuân phong đắc ý, lúc nhìn thấy anh ta lần đầu tiên, y nguyên chính là một bộ dạng phong lưu.
Người đàn ông như vậy, tại sao khiến nhiều người sợ anh ta như thế chứ?
Khó hiểu…..
Cô không thể lý giải!
……
Cổng lớn
Hai chân Mặc Thâm Dạ đột nhiên dừng lại, người trước mắt cũng cả kinh, thấp thỏm bất an.
Chỉ thấy anh khẽ quay đầu, nhìn người đàn ông canh giữ ở cửa, nhẹ nhàng nói một tiếng, “Mở cửa!”
“Đại….. Đại thiếu gia….. Đây….. Đây….. Điện hạ anh ấy….. Anh ấy nói….. Tôi….. Tôi……” Người đàn ông giữ cửa lắp ba lắp bắp, căn bản là nghe không rõ hắn đang nói cái gì.
“Anh yên tâm đi, nếu Mặc Tử Hàn hỏi, anh cứ nói với nó, là tôi mang người đi, mọi chuyện tôi gánh vác, các anh không có việc gì…. Mau mở cửa, nếu không tôi cam đo