Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326134

Bình chọn: 9.00/10/613 lượt.

hận nghiến răng nhưng lại không cách nào cãi lại.

Nhưng là Hổ Phách hắn đích thực không rõ ràng lắm cậu ta nói là chuyện gì? Anh chỉ là một người rất cứng nhắc, một người đàn ông thành thật chính trực.

” Được rồi, vậy liền đem mọi chuyện cần thiết tối qua giữ bí mật, nhưng nếu chú dám tiết lộ một chữ, vậy thì…..” Cậu đột nhiên cười tà, thần thần bí bí nói, “Phải đem một vật trên người chú cho tôi!”

“Thứ ở trên người?” Hổ Phách nghi hoặc.

“Đúng vậy, phạm vi này chính là rất lớn, có lẽ là đồ đeo trên người chú, tỷ như quần áo, tỷ như tiền, vân vân…. Nhưng có thể là đồ thân (bộ phận cơ thể) gì đó của bản thân, tỷ như con mắt, tỷ như nội tạng, tỷ như…..” Thanh âm Mặc Thiên Tân đột nhiên dừng lại, hai mắt nhìn dưới phần eo hắn, bộ vị khác chân trở lên, nói, “Tóm lại, chú hiểu chưa?”

Trên trán Hổ Phách rõ ràng ẩn ẩn chảy ra mồ hôi lạnh.

Thật không hổ là con trai điện hạ, làm việc lại ác như vậy, hơn nữa trình độ nụ cười tà ác kia cũng tựa hồ cho hắn thấy được điện hạ lúc tuổi còn trẻ.

Sống lưng rét run, nhưng lại không thể không trả lời, nói “Vâng, tôi biết!”

Mặc Thiên Tân vẻ mặt hài lòng gật đầu, còn vươn cánh tay nhỏ bé mập mạp của mình vỗ vỗ cánh tay anh ta, ông cụ non nói, “Chú yên tâm đi, chỉ cần chú không nói ra, thân thể chú sẽ bình yên vô sự, đừng lo lắng, trông nom tốt miệng của chú, hết thảy đều sẽ bình an, thế giới vĩnh viễn hòa bình…..”

Hổ Phách đổ mồ hôi!

Vì sao anh có loại cảm giác bị người đùa bỡn bên trong cái vỗ tay?

※※※

Một tháng sau

Ra viện

Rốt cục Mặc Tử Hàn chờ đến ngày này, suốt một tháng nhẫn nại, ý nghĩ nào đó bị hắn đè ép rất nhiều, như vậy…. Tối nay, hắn phải như thế nào vượt qua chứ?

A…..

Người nào đó cười tà ở trong lòng!

CHƯƠNG 105: ĐỘNG TÁC DỊU DÀNG, TRONG LÒNG TÀ ÁC

Khách sạn.

Một chiếc Bentley cao cấp dừng ở cửa lớn trong suốt, người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục lập tức đi tới mở cửa xe ra.

Mặc Tử Hàn là người đầu tiên ra khỏi xe, vẻ mặt phong tư anh tuấn giống như vương giả trở về, khí thế to lớn. Mà theo phía sau anh bước ra là một đứa bé thấp lùn, khuôn mặt y hệt anh, Mặc Thiên Tân, căn bản là không cần đoán, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bọn họ là cha con ruột thịt, nhưng Tử Thất Thất lại ngồi ở trong xe chậm chạp không chịu đi ra, đối với tình huống hiện tại có loại cảm giác đã lâu.

Cái này hỏng bét!

Làm sao bây giờ?

Cô nhớ tới khi anh xuất viện dường như đã nói, muốn cô đem thân thể tặng cho anh, mà cô tựa hồ cũng đáp ứng, nhưng là bây giờ đến thời khắc mấu chốt, cô…. Cô….. Có loại cảm giác hối hận.

“Như thế nào còn không xuống xe?” Hai mắt hẹp dài của Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt trông thấp thỏm của cô.

“Em…..” Tử Thất Thất chần chờ mở miệng, thanh âm có chút run lên.

“Còn muốn để anh khiêng em đi vào sao?”

“Không….. Không không không, không cần!” Tử Thất Thất không khỏi muốn vứt cái miệng mình đi.

“Vậy thì xuống xe đi!” Khóe miệng Mặc Tử Hàn gợi lên nụ cười tà ác, tựa như thưởng thức biểu tình lúc này của cô.

Tử Thất Thất khóc không ra nước mắt!

Không có biện pháp, bởi vì cái gọi là quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, mặc dù cô là phái nữ, nhưng mà đích thật là cô đã đáp ứng chuyện đó, bất kể là ở tình huống nào, cô hiện tại cũng không thể nuốt lời, dĩ nhiên, cho dù cô muốn nuốt lời, có thể hối hận sao?

Một trăm một ngàn lần không muốn, cô chậm chạp bước đôi chân thon dài của mình ra cửa xe, rề rà dẫm lên mặt đất, sau đó cả người chậm rãi đi ra từ bên trong xe, vừa mới đứng vững hai chân, Mặc Tử Hàn lại đột nhiên hơi hơi khom lưng, hai cánh tay rắn chắc đột nhiên nắm vững cô, nháy mắt đem cô ôm ngang lấy.

Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn anh, kích động nói, “Anh…. Anh muốn làm gì? Thả em xuống, em tự đi!”

“Tự em đi? Lấy tốc độ kia của em, cho đến khi trời tối nhất định cũng không có bước khỏi cửa xe, cho nên để anh giúp em một tay đi!” Mặc Tử Hàn cười tà nói, liền mở ra cặp chân dài của mình.

“Đợi, đợi một chút….. Đợi một chút….. Em không cần anh hỗ trợ, tự em đi, đợi một chút, em nói đợi một chút…..” Tử Thất Thất kích động giãy dụa nhưng mà đối với thân thể khỏe mạnh của anh lại hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng, cuối cùng cô chỉ có thể nhìn Mặc Thiên Tân phía sau, lớn tiếng kêu cứu, “Thiên Tân, Thiên Tân cứu mẹ……”

“Mẹ!”

Mặc Thiên Tân nghe thanh âm cầu cứu của Tử Thất Thất đau lòng, lập tức đáp lời cô, cũng bước cặp chân ngắn ngủn của mình, chuẩn bị tiến lên cứu, nhưng…..

Hổ Phách đột nhiên đứng ở trước mặt của cậu, ngăn lại đường đi của cậu.

” Tiểu thiếu gia!”Anh cứng nhắc kêu.

“Chú tránh ra cho tôi, không nghe thấy mẹ tôi đang gọi tôi sao? Như thế nào ngay cả điểm ấy cũng không nhìn thấy?” Mặc Thiên Tân cau mày lớn tiếng oán trách.

“Xin lỗi tiểu thiếu gia, đây là mệnh lệnh của điện hạ!”

“Cái gì? Ba? Mệnh lệnh?” Mặc Thiên Tân kinh ngạc.

“Đúng vậy, điện hạ đã vì cậu sắp xếp xong xuôi hành trình ngày hôm nay, cho nên…. Xin cậu lên xe!” Hổ Phách nói xong liền hướng về phương hướng phía sau hắn, đưa tay phải ra.

Hành trình?

Đây là cái quỷ đông tay gì vậy?

Căn bản chính là muốn đuổi cậu, để cậu không làm trở ngại chuyện


80s toys - Atari. I still have