
anh, xấu hổ đỏ mặt, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, quyến rũ nói, “Chúng ta vào trong phòng ngủ có được hay không? Tối hôm nay. . . . . . Tôi là thuộc về ngài!”
Mặc dù từ sau khi anh vào tù, cô liền bắt đầu làm ở đây, nhưng là bảy năm này cô đều thủ thân như ngọc, tiếp khách nhưng không lên giường, cô mỗi ngày mỗi ngày đều chờ đợi anh ra tù, mỗi ngày mỗi ngày đều chờ đợi nhìn thấy anh, cũng mỗi ngày mỗi ngày đều chờ đợi thời khắc này. . . . . .
Cô là của anh, mười năm trước cũng đã chỉ thuộc về anh, vì anh, cô có thể bỏ tất cả!
Biểu hiện trên mặt Mặc Tử Hàn cực kỳ lạnh như băng, hắn hơi cúi đầu nhìn mặt cô, chân mày mơ hồ giống như muốn nhíu lại, hơn nữa đôi tay cũng muốn đẩy cô ra, nhưng anh không muốn làm tổn thương cô, vì cô đã vì anh mà làm quá nhiều, mà anh. . . . . . lại thiếu cô quá nhiều. . . . . .
“Thật xin lỗi, phá hư bữa tiệc sinh nhật của em!” Anh thành tâm thành ý nói xin lỗi, khóe miệng hơi nâng lên.
Thủy Miểu nhìn anh lắc đầu một cái, vui vẻ nói, “Không sao, chỉ cần ngài lưu lại cùng với em, sinh nhật đối với em mà nói chính là vui vẻ nhất , những thứ khác em đều không để ý.”
Khóe miệng Mặc Tử Hàn lại một lần nữa miễn cưỡng nâng lên, tâm tình cực kỳ nặng nề, hơn nữa hắn chậm chạp cũng không mang cô vào trong phòng ngủ nhỏ, không ngừng muốn trì hoãn thời gian.
Thủy Miểu thấy anh vẫn án binh bất động, không khỏi có chút nóng nảy, lập tức chủ động kéo tay của anh, e lệ lui về phía sau một bước hướng phòng ngủ, đồng thời nhẹ giọng xấu hổ nói, “Chúng ta vào đi thôi. . . . . .”
Mặc Tử Hàn ỡm ờ đi theo bước chân của cô, đi từ từ vào phòng ngủ, Thủy Miểu thấy anh chậm chạp cũng không hành động, cho nên không thể làm gì khác hơn là chủ động hầu hạ anh, dùng đôi tay cởi vest trắng của anh xuống, sau đó cởi từng nút áo sơ mi, đôi tay khẽ dùng sức đè xuống bờ vai của anh, để cho anh ngồi xuống giường, sau đó từ từ ngửa ra sau, nằm ngang xuống.
“Thủy Miểu. . . . . .” Mặc Tử Hàn chợt mở miệng, nhẹ giọng nói, “Mới vừa ở trong bữa tiệc đầu của em không phải rất đau sao? Không bằng em nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi, tối nay coi như xong.”
Thủy Miểu nghe lời của anh, đôi tay dừng ở trước ngực anh, khẽ cau mày nhìn anh “Ngài không phải muốn cùng em làm sao?”
“Không. . . . . . tôi chỉ là lo lắng thân thể của em!”
“Thân thể của em không có sao!” cô lập tức kiên định nói, “Thân thể của em thật không có sao, chuyện gì cũng không có!”
“Nhưng là mới vừa ở đại sảnh, em rõ ràng. . . . . .”
“Đã tốt hơn, bây giờ đã không đau nữa, hơn nữa. . . . . .” cô cắt đứt lời của anh, đột nhiên giạng chân ngồi trên người anh, thân thể đến gần anh, to gan nói, “Em muốn ngài!”
Cô đã đợi bảy năm, chờ đợi ngày này, mà anh từ trước đến nay sẽ không cự tuyệt cô, chỉ cần cô hơi có ý tứ, không cần mở miệng, anh cũng đã chủ động đè cô, nhưng hôm nay anh cư nhiên không ngừng từ chối, không ngừng kiếm cớ, chẳng lẽ anh đã chán ghét thân thể của cô? Chẳng lẽ anh nghĩ muốn đoạn tuyệt quan hệ giữa bọn họ? Vẫn là anh muốn người. . . . . . phụ nữ tên Tử Thất Thất kia sao?
Ngọn lửa ghen tỵ đột nhiên lại một lần nữa xông ra, cô hận người phụ nữ kia.
Mặc Tử Hàn nhìn mặt cô, từ từ mở miệng, muốn dịu dàng đáp ứng yêu cầu của cô, nhưng là anh thật đã đến cực hạn, anh cưỡng bách mình lưu lại, cưỡng bách mình không đuổi theo Tử Thất Thất, anh hiện tại thật không có tâm tình cùng cô làm chuyện như vậy, nhưng là anh lại không thể một tay đẩy cô ra.
Thôi. . . . . .
Anh đột nhiên buông lỏng thân thể của mình, phiền muộn mà nói, “Em cứ tự nhiên đi, em nghĩ thế nào liền thế đó đi!”
“Theo ý em?” Thủy Miểu kinh ngạc lặp lại, “Em muốn thế nào liền làm như vậy? Đây là. . . . . . Có ý tứ gì?” Cô hỏi.
“Chính là ý tứ trên mặt chữ!” Mặc Tử Hàn lạnh lạnh trả lời.
Tâm tình của Thủy Miểu chợt xuống thấp.
Ý tứ trên mặt chữ?
Anh là muốn chính cô tự quyết sao?
Nhưng là rõ ràng trước kia không phải như vậy , rõ ràng là anh đáp ứng cô sẽ cùng cô giữ vững loại quan hệ này, tại sao từ anh ra tù về liền thay đổi rồi ? Thay đổi không muốn cùng cô liên lạc, thay đổi không muốn cùng cô gặp mặt, thay đổi liền qua loa đáp lại cùng cô. . . . . . Chẳng lẽ là do người phụ nữ kia sao? Anh thích cô ta? Anh yêu cô ta? Thân thể của cô ta so cô tốt hơn sao? Anh muốn cùng cô gái kia làm chuyện này sao? Anh muốn vứt bỏ cô sao?
Không. . . . . . Không thể. . . . . .Tuyệt đối không thể. . . . . .
Cô không cho phép bất luận kẻ nào cướp đi đồ của cô, cô không cho phép bất kỳ người phụ nữ nào ở trong lòng của anh có địa vị cao hơn cô, rõ ràng vừa bắt đầu chính là anh chủ động , là anh cướp đi lần đầu tiên của cô, là anh nói muốn duy trì loại quan hệ này, cho nên anh tuyệt đối không tự tiện nói đoạn tuyệt liền đoạn tuyệt. . . . . . Cô muốn anh chịu trách nhiệm với cô cả đời………
“Tử Hàn. . . . . .” Cô êm ái hạ thấp thanh âm, ngón tay mảnh khảnh như có như không vuốt ve thân thể của anh, trêu chọc thần kinh nhạy cảm của anh, sau đó quyến rũ mà nói, “Cứ xem như là tặng quà sinh nhật cho em, tối nay chúng ta thật tốt ôn lại tình cảm bảy năm qua có được hay không?”
“Thật xin lỗi!” M