Old school Easter eggs.
Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328361

Bình chọn: 7.5.00/10/836 lượt.

hông có ý định cùng em kết hôn, em biết cũng vô ích!”

Không có ý định cùng cô kết hôn?

Tử Thất Thất nghe được câu này đồng thời, trái tim giống như bị đao đâm vào, tan nát cõi lòng.

Đây là lần thứ hai.

Quả nhiên anh ta chỉ là muốn vui đùa một chút với cô mà thôi, quả nhiên cô chỉ là một Con Rối mà thôi, quả nhiên anh ta chỉ là coi cô như một đồ vật vô tri vô giác , đuổi là đi, gọi là đến, muốn cô trở thành nhân tình bí mật. . . . . .

Cô lần nữa tỉnh mông!

Lần này hoàn toàn tỉnh táo.

“Nếu không có ý định cùng tôi kết hôn, vậy anh muốn tôi ở chỗ này ở bao lâu?” cô chợt bình tĩnh hỏi.

“Cả đời!” Anh kiên định trả lời.

“Cả đời? Anh muốn giam giữ tôi cả đời?”

Mặc Tử Hàn nghe cô hỏi…, không khỏi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bi thương của cô, nói, “anh cũng không muốn nhốt em, nếu như em muốn đi đâu, nói cho anh biết, anh sẽ dẫn em đi!”

“Anh dẫn tôi đi?”

“Không sai!”

“Vậy nếu như không có anh thì sao?” Tử Thất Thất đột nhiên hỏi ngược lại, “Nếu như không có lời của anh. . . . . . Tôi cũng không thể đi đúng không?”

“. . . . . .” Mặc Tử Hàn trầm mặc nhìn cô.

“Trả lời tôi đi, nói cho tôi biết. . . . . . Có phải là không có lời nói của anh, tôi đời đời kiếp kiếp cũng không thể bước ra cửa chính một bước?”

“. . . . . .” Mặc Tử Hàn như cũ trầm mặc, thẳng tắp nhìn hai mắt của cô.

“Trả lời tôi . . . . .”

“. . . . . .”

“Trả lời tôi. . . . . .”

“. . . . . .”

“A. . . . . .” Cô cuối cùng chỉ có thể nhẹ giọng cười một tiếng, lợi dụng nụ cười xinh đẹp che giấu nỗi đau của mình, nhàn nhạt nói, “Tôi hiểu, chúng ta ăn sáng đi!”

Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt cười nhạt của cô, chân mày không khỏi hơi nhíu lên, đột nhiên mở miệng, “Em thật hiểu rõ rồi sao ? Nếu như anh nói anh chỉ là muốn em ở lại bên cạnh anh cả đời mà thôi, em sẽ ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh cả đời sao? Em sẽ thề tuyệt đối sẽ không rời bỏ anh sao? Nếu như em có thể. . . . . . Anh sẽ thả tự do cho em!”

“. . . . . .” Lần này đến phiên Tử thất Thất trầm mặc.

“Em có thể không?” Anh lại một lần nữa hỏi.

“. . . . . .”

“Có thể không?”

“. . . . . .”

“A. . . . . .” Anh cũng đột nhiên cười khẽ một tiếng , nhàn nhạt nói, “Anh cũng hiểu vậy, ăn sáng đi!”

Giữa hai người không khí từ mới vừa ấm áp trong nháy mắt biến chuyển thành lạnh như băng, thật vất vả anh mới đem khoảng cách của hai người gần hơn, Nhưng mà đột nhiên. . . . . . Lại biến thành cách xa muôn trùng. . . . . .

Cái tên Mặc Thâm Dạ kia, tại sao cố tình khơi gợi như vậy. Nếu hắn không nói thì làm sao cô có thể biết được?

Hắn tuyệt đối là cố ý.

Bởi vì hắn có hứng thú, chính là đem sự thống khổ của người khác làm trò vui cho mình. . . . . .

Đáng chết!

※※※

Biệt thự nhà họ Bách.

Bách Hiên cả đêm mất ngủ, sáng sớm liền rời giường, lại chậm chạp không đi ra khỏi phòng. Bởi vì anh không muốn nhìn thấy khuôn mặt của mọi người trong nhà, càng không muốn đi làm, thậm chí ngay cả cơm cũng không muốn ăn, ngay cả nước cũng không muốn uống. . . . . . Anh đã không chỉ một lần nghĩ tới cái chết, nhưng anh lại không cam lòng, không cam lòng bỏ đi bảy năm cố gắng, cuối cùng trở thành vô ích.

“Rắc rắc!”

Anh rốt cuộc mở cửa đi ra, nhưng lại lập tức thấy được khuôn mặt anh không muốn nhìn thấy nhất.

“Anh Hiên!” Hạ Thủy Ngưng nhìn anh cười, đứng ở cửa đợi anh thật lâu.

Hai mắt Bách hiên nhanh chóng lướt qua cô, sau đó trực tiếp xoay người hướng cầu thang đi, không ăn cơm, trực tiếp đi làm.

Nhưng Hạ Thủy Ngưng thấy anh hoàn toàn không để ý tới cô, lập tức sải bước vọt tới trước mặt của anh, dang hai tay, ngăn trở đường đi của anh.

Hai chân Bách Hiên đột nhiên dừng lại, hai mắt rốt cuộc dừng lại ở trên người của cô, lạnh lùng nói, “Tránh ra!”

“Anh Hiên, anh có thể không để ý tới em, có thể không nói chuyện với em, có thể không nhìn thấy sự tồn tại của em, nhưng là có thể nghe em nói một câu không?” Hạ Thủy Ngưng dũng cảm nói lên yêu cầu.

“Cô muốn nói gì?” Bách Hiên không nhịn được hỏi.

Trên mặt Hạ Thủy Ngưng nháy mắt lộ ra nụ cười vui vẻ, hạ tay xuống, tiến lên một bước, đến gần anh nói, “Em đã hoãn đám cưới tới 3 tháng sau, em muốn dùng ba tháng để anh thích em, làm cho anh yêu em, cam tâm tình nguyện cùng em kết hôn, lấy em làm vợ, cho nên. . . . . .” Cô đột nhiên cắt đứt thanh âm của mình, nhanh chóng hôn lên má anh, sau đó kiên định nói, “Em muốn anh, không phải là anh thì không được!”

Cô nói xong, liền mắc cỡ đỏ mặt, nhanh chóng chạy đi!

Bách Hiên ngơ ngác sững sờ tại chỗ, hồi lâu cũng không hồi hồn, sau lưng lại truyền đến âm thanh hả hê của một người nào đó. . . . . .

CHƯƠNG 173: ANH…TỐI NAY CÓ THỂ SẼ KHÔNG TRỞ VỀ!!!

Phương Lam đứng ở sau lưng, tận mắt nhìn thấy một màn tiết mục đặc sắc kia, khuôn mặt cô tà ác, vừa đi về phía trước, vừa vui vẻ nói: “ Anh đã từng có lần nói với em: “ Thời thế thay đổi, rất nhanh sẽ đến lượt em! Anh còn nói với em: Thất tình là khởi đầu, để tình yêu mới được bắt đầu! Không nghĩ đến nha……Em thật không tượng tượng được nha…..Tình yêu mới của anh Bách Hiên lại đến sớm như thế, hoa đào nở vội vã như vậy, giống như là sóng thần đánh tới, dọa em nhảy dựng lên! V