XtGem Forum catalog
Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326193

Bình chọn: 9.00/10/619 lượt.

lệnh.

“Vâng!” Kim Hâm lĩnh mệnh cúi đầu, sau đó ngẩng đầu, nhìn anh to gan nói, “Điện hạ, ngài sẽ lấy Tử Thất Thất tiểu thư làm phu nhân của ngài sao?”

Mặc Tử Hàn nghe được vấn đề của anh ta, đột nhiên khiếp sợ, trừng lớn hai mắt.

Lấy?

Lấy cô ấy làm phu nhân của anh?

………..

…………

Phòng ngủ

Tử Thất Thất một mình nằm ở trên giường, ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt mỹ lệ như bạch ngọc của cô, nhưng khuôn mặt hạnh phúc khi ngủ của cô đã từ từ biến hóa, khẽ chau mày, dường như mộng đẹp đang từ từ biến thành ác mộng.

“Không……. Đừng……. Mặc Tử Hàn…….. Không…….. Không…….. Đừng ——” Cô sợ hãi kêu, đột nhiên mở hai mắt ra, ngồi dậy từ trên giường.

Trên trán là từng giọt mồ hôi, hai mắt hoảng sợ nhìn về phía trước, hô hấp dồn dập mà lại rối loạn, cả căn phòng yên tĩnh cũng có thể nghe được thanh âm thở của cô.

Vốn ngủ rất say sưa rất quen thuộc, nhưng bất tri bất giác, cô vậy mà mơ thấy Mặc Tử Hàn cùng người đàn ông bảy năm trước giống nhau, thậm chí so với anh ta càng xấu xa hơn, anh trực tiếp đi tìm phụ nữ khác, vứt bỏ cô, sau đó còn mang Thiên Tân đi, khiến cô trở nên hai bàn tay trắng.

“Sẽ không….. Anh ta sẽ không đối với mình như vậy………” Tử Thất Thất nhẹ giọng nỉ non, kinh ngạc lắc đầu.

Chậm rãi ổn định tâm tình mình, sau đó hai mắt bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Mặc Tử Hàn.

Anh ta đi đâu rồi?

Anh ta không có ở trong phòng sao?

Lẽ nào cơn ác mộng vừa rồi thật sự trở thành sự thật rồi? Anh ta đi rồi?

“Không…. Sẽ không…….” Cô lầm bầm lầu bầu nỉ non, kích động xuống giường.

Hai chân đứng trên mặt đất khẽ loạng choạng, dưới thân có chút đau đớn, thân thể cũng mệt mỏi vô lực, nhưng….. Cô hiện tại chán ghét không gian chỉ có một mình như vậy.

Mặc Tử Hàn đi đâu?

Anh ấy ở đâu?

Cô cầm qua áo ngủ đặt ở đầu giường mặc lên người, sau đó từ từ đi đến cửa phòng, đem cửa phòng mở ra, nhìn hành lang âm u.

Bỗng nhiên, hai mắt thấy khe cửa phía dưới căn phòng thứ ba ẩn ẩn lộ ra ánh sáng, lại nghe đến thanh âm mơ hồ từ bên trong truyền đến. “Điện hạ, ngài sẽ lấy Tử Thất Thất tiểu thư làm phu nhân ngài sao?”

Thanh âm của Kim Hâm?

Cô kinh ngạc!

Anh ta nói phu nhân của ngài? Anh muốn kết hôn với cô sao? Đây là thật đấy sao?

“……..”

Bên trong phòng trầm mặc thật lâu, Tử Thất Thất không tự chủ đem lỗ tai dựng thẳng lên, càng áp sát gần cửa phòng, nghe lén thanh âm bên trong, đang đợi câu trả lời của anh.

Rốt cục…….

“Tôi sẽ không lấy cô ấy!”

“Ầm” một tiếng, trong đầu Tử Thất Thất giống như sét đánh, cả người giống như tinh thiên tịch lịch (sấm sét giữa trời quang) lăng lăng đứng tại chỗ.

Anh ta vừa mới nói cái gì?

Sẽ không lấy cô?

Tại sao?

Tại sao…..?

Tử Thất Thất hoảng loạn lui về phía sau từng bước, nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống.

“Ai?”

Bên trong phát ra một tiếng quát, sau đó truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Tử Thất Thất kích động lấy lại tinh thần, lập tức chạy về phòng ngủ.

……

Bên trong căn phòng thứ ba

Mặc Tử Hàn trả lời Kim Hâm lại đột nhiên ý thức được cửa có người nghe lén, trong nháy mắt nhăn lại hai hàng lông mày, lạnh lùng quát to, “Ai!”

Nghe được thanh âm của anh, Kim Hâm lập tức xoay người, sải bước đi tới cửa, đưa tay đem cửa phòng mở ra nhưng là khiếp sợ trừng lớn hai mắt.

“Tiểu…. Tiểu thiếu gia?”

Mặc Thiên Tân đứng ở cửa phòng, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Kim Hâm, thình lình dời đi tầm mắt nhìn Mặc Tử Hàn ngồi ở trên ghế sa lon.

“Ba, ba thật là quá đáng, lại dám để cho người đàn ông kia thô bạo đem con mang đi? Hơn nữa còn để cho con ngồi suốt một ngày trên xe, làm cho đầu con đau, đau thắt lưng, cái mông đau, ba nói….. Ba đã làm gì mẹ? Mẹ hiện tại ở nơi đâu?” Cậu tức giận chất vấn, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đầy tức giận.

Kể từ khi bị Hổ Phách ôm lên xe, hành trình toàn bộ ngày của cậu chính là ngồi trên xe, tròng trành lênh đênh suốt một ngày, nếu không phải cậu dùng thủ đoạn phi thường, bây giờ nói không chừng đã ở nơi chân trời góc biển, một mình lưu lạc.

Tức giận! Tức giận! Tức giận!

Thật sự là quá ghê tởm!

Mặc Tử Hàn kinh ngạc nhìn Mặc Thiên Tân, chân mày mơ hồ nhăn lại.

Người vừa nghe lén là nó sao? Như thế nào cảm thấy có cái gì không đúng?

“Ngươi…. Vừa mới trở về? Người vừa mới đứng ở cửa….. Là ngươi?” Hắn nghi ngờ hỏi.

“Để làm chi? Hỏi như vậy là có ý gì?” Mặc Thiên Tân khó hiểu.

“Con vừa mới có phải đứng ở cửa nghe chúng ta nói chuyện hay không?” Anh lại hỏi.

“Không có!” Mặc Thiên Tân sảng khoái trả lời.

“Thật không có?”

“Làm sao? Không tin con? Bằng không ba hỏi chú ấy!” Mặc Thiên Tân nói xong đột nhiên xoay người, ngón tay út mập mạp chỉ người nào đó đứng ở cửa.

Tầm mắt Mặc Tử Hàn theo ngón tay của cậu nhìn về phía cửa phòng, đột nhiên kinh ngạc, nhìn Hổ Phách đứng ở cửa.

Anh ta….. Đây là thế nào?

CHƯƠNG 108: CÁI GÌ CHỨ, CUỐI CÙNG VẪN LÀ CÔ NGU NHẤT

“Điện…. Điện hạ!” Hổ Phách đứng ở cửa xấu hổ kêu anh, cung kính cúi đầu như cũ.

Mặc Tử Hàn nhìn theo toàn thân anh ta, vốn tóc rất gọn gàng đã trở nên lộn xộn, trong đó tựa hồ còn hiện ra vài mảnh da đầu, mà âu phục sạch sẽ chỉnh tề trên người anh ta cũng trở nên chật vật không chịu nổi, cà vạt c